Đáng tiếc.
"Thật kì lạ, chẳng lẽ có người muốn cố ý muốn giấu thi thể của Jindai Senaka, nhưng tại sao?"
Lý Đông Trạch nhíu mày:
"Chẳng lẽ tập đoàn Jindai lại nắm giữ thứ gì đó?"
"Cái này không cách nào phán đoán.”
Tam Nguyệt lắc đầu:
"Ngày mai ta sẽ dẫn bọn Tứ Nguyệt đi về phía nam, lần này thời gian Lục Nhãn Ô Nha kêu to rất dài, năm con mắt đều đỏ ngầu, ngay cả mận bắc cũng không thèm ăn...Xem ra lại có Bán Thần phải bỏ mạng."
Lý Đông Trạch nói:
"Ta đi chung với ngươi."
"Vì sao?"
Tam Nguyệt hỏi.
"Những năm gần đây Tòa án Cấm kỵ cũng không an ổn.”
Lý Đông Trạch nói:
"Trong tay các ngươi có quá nhiều vật cấm kỵ, kiểu gì cũng sẽ bị người mơ ước. Tuy những việc các ngươi đang làm có lợi cho thế giới này, nhưng những tập đoàn sẽ cho rằng, chỉ cần lấy được vật cấm kỵ của các ngươi, thì những chuyện các ngươi làm được, họ cũng sẽ làm được. Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải cẩn thận, lần này ta đi cùng ngươi."
"Ngươi đi được sao?"
Tam Nguyệt liếc mắt nhìn hắn:
"Ngươi nếu có thể đi thì sớm đã đi rồi."
"Không.”
Lý Đông Trạch lắc đầu:
"Bây giờ ông chủ nhỏ đã xắp xếp hai người đến cho ta, hai người họ hoàn toàn có thể quản lí công việc hằng ngày của Hằng Xã, nhất là Trương Thiên Chân, nhìn bề ngoài hắn có vẻ khá vô hại nhưng thật ra trong đầu ẩn giấu không biết bao nhiêu suy nghĩ xấu, có hắn và Hồ Tiểu Ngưu ở dây, ta có thể đi."
"A.”
Tam Nguyệt sửng sốt:
"Vậy ngươi thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Mặt khác, lúc ra ngoài hoang dã ngươi đừng mặc bộ quần áo này nữa, nhìn vô cùng không hài hòa."
Lý Đông Trạch nhướn mày:
"Không phải chính ngươi nói ta mặc như thế này rất đẹp sao?"
Tam Nguyệt liếc mắt:
"Thì cũng phải thích hợp với ngoại cảnh chứ."
...
Trên hoang dã, một đoàn xe đông lại vận chuyển thịt, tổng cộng 11 chiếc, đang chậm chạp lái đến thành phố số 10.
Trên thân xe sơn một hàng chứ
"Tập đoàn cung cấp đồ ăn Bắc Phương Thần Khuyết".
Công ty cung cấp thịt này thuộc về tập đoàn Jindai.
Yếu tố thời tiết nên họ sẽ nuôi dưỡng dê bò ở phương bắc, sau đó lại vận chuyển thịt dê bò đến các thành phố ở phương nam.
Lúc chuẩn bị đến thành phố số 10, đội xe bắt đầu giảm tốc độ.
Không có bất kỳ bất thường nào, các tài xế bắt đầu dừng xe đợi cục quản lí xuất nhập cảnh kiểm dịch, các loại giấy tờ liên quan đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nhân viên cục quản lý xuất nhập bắt đầu kiểm tra tài liệu, trên tài liệu có ghi tất cả thực phẩm đều đã được kiểm dịch, không có dê bệnh chết, trên người mỗi con dê đều được gắn một thiết bị theo dõi vị trí.
Các chỉ tiêu về tỉ lệ vi khuẩn cũng dạt yêu cầu cho phép.
Quan viên nhìn đội trưởng đội xe, sau đó hững hờ nói:
"Trong xe có bí mật mang theo đồ gì không, nếu có thì tốt nhất ta khuyên ngươi nên khai báo rõ ràng."
Sau khi nghe hắn nói, đội trưởng đội xe lập tức cười nịnh nọt rồi kéo đối phương vào một góc khuất, sau đó dúi cho hắn một cuộn tiền giấy:
"Ngài đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, cái gì cũng không qua được mắt ngài, có người nhờ ta mang Đông Thanh Chuẩn ngoài hoang dã cho các đại lão ở đây."
Quan viên không nhận cuộn tiền mà lạnh nhạt nói:
"Đông Thanh Chuẩn là một trong những loài động vật cấm nuôi trong thành phố, ta không thể cho ngươi đi qua."
Đội trưởng đội xe vội tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, đây chính là đồng hồ Long Chức trong liên bang, mỗi chiếc đều trị giá hơn 300.000.
Quan viên sửng sốt, sau đó vội nhét đồng hồ vào túi.
Hắn đang đứng trong điểm mù của camera nên không sợ có người nhìn thấy, sau đó hắn bắt đầu đưa tay vẫy vẫy cấp dưới, cho qua.
Cánh cồng kiểm dịch từ từ nâng lên, bão kim loại trên bầu trời cũng về vị trí cũ.
Đội trưởng đội xe lập tức cho đoàn xe đi vào thành phôs, sắc mặt tên đội trưởng vừa rồi còn rất vui vẻ bỗng trầm xuống, thậm chí còn hơi dữ tợn.
Ánh mắt của hắn như chim ưng săn mồi nhìn đoàn xe cộ phía trước.
Đội trường lập tức nói vào tần số truyền tin:
"Tất cả những xe phía sau đưa đồ đến nơi cần giao hàng đi."
Sau đó chiếc xe của hắn rời khỏi đoàn xe, không đến khu Tam Thượng như những chiếc xe khác và lái đến khu thứ năm.
Xe hàng lái vào một khu nhà để xe dưới tầng ngầm nào đó.
Đợi đên lúc không ai chú ý, xe hàng lập tức dừng lại ở vị trí công thoát nước đang tu sửa.
Sau khi xe dừng lại, cánh cửa thùng hàng phía sau xe lặng lẽ mở ra.
Cánh cửa mở ra, hai người hung tần ác sát lập tức bước xuống, sau đó họ bắt đầu mở hệ thống thoát nước, vừa mở ra, tiếng nước chảy ầm ầm đã vang vọng cả nhà để xe.
Hai người quay sang nhìn nhau rồi khiêng một hòm tài màu đen từ trong thùng xe ra ngoài, sau đó họ đi theo chiếc cầu thang dành cho nhân viên sửa chữa xuống phía dưới.