Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1684: Rất Có Thành Ý




Đinh Đông còn đặt một mảnh lá cây măng non ở giữa đống hoa quả, những lá cây măng non mọc trong vùng cấm kỵ rất đặc biệt, chỉ cần ngươi đặt lá loài cây này lên trên trái cây thì trong vòng 1 năm, những trái cây đó sẽ không hỏng.

Sau khi nghe Thanh Sơn Chuẩn trách cứ, có lẽ Đinh Đông cũng biết mình không đúng, dù sao thì việc làm ảnh hưởng đến những loài động vật nhỏ khác cũng không tốt lắm.

"Đinh Đông!"

(ta có để lại cho bọn chúng một ít đồ ăn, số đồ ăn đủ để vượt qua mùa đông. Bạn của ta nhất định sẽ tới, ta tin hắn!)

"Tíu tíu!"

(đám lão già kia sủng ngươi thành đồ ngốc, ngươi nên nhớ, chẳng có tên Kỵ Sĩ nào tốt lành cả. Năm đó ta chỉ đuổi theo Lý Thúc Đồng một lần, vậy mà sau khi trở thành Bán Thần, hắn còn quay lại đuổi theo ta, ngươi thấy họ có thể tốt lành được sao?)

Nói xong, Thanh Sơn Chuẩn giương cánh bay đi.

Đinh Đông giơ tay lên che trước mắt để ngăn dòng khí lưu ho cánh chim tạo nên.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau thì thấy núi nhỏ trái cây đã bị khí lưu làm văng tung tóe, hắn lại nhặt hết hoa quả xếp thành một đống rồi phủ lá măng non lên, sau đó lại tiếp tục ngồi ngẩn người trên Thanh Sơn Tuyệt Bích nhìn về phía xa.

Hắn đang đợi.

Khánh Trần đã hứa, mùa xuân sẽ đến.

...

Trên đỉnh Thiên Trì, Thạch Phật Lee Byung-Hee đã thay một cái cần câu mới, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau lưng hắn có một căn nhà gỗ nho nhỏ nổi bật giữa rừng cây, khung cảnh ở đây khiến Thiên Trì càng như tiên cảnh.

Lúc này, dưới chân núi có một vị cao thủ đang bước từng bậc lên trên, bước chân vừa nhanh chóng lại vừa mau lẹ.

Hắn thậm chí còn không dùng bất cứ phương tiện nào như thể đang sợ bị người khác phát hiện ra hành tung của mình vậy, cuối cùng hắn cũng đến được đỉnh núi nơi Thạch Phật đang đứng.

Chuyến đi lần này của Thạch Phật Lee Byung-Hee rất bí mật.

Sau khi bước vào Thiên Trì, vị cao thủ của Kashima bắt đầu lại gần Lee Byung-Hee rồi cung kính nói: "Thúc phụ, đã tìm được tung tích của Khánh Trần."

Lee Byung-Hee ừ một tiếng, biểu cảm cũng không biến hóa chút nào.

Vị cao thủ của Kashima lại thấp giọng nói:

"Lý Thúc Đồng cũng vừa xuất hiện ở phương bắc, có lẽ hắn đang tìm cơ hội đột phá cho Diệp Vãn...Chắc chắn hắn sẽ không kịp đến phương nam."

Lee Byung-Hee lại ừ một tiếng, như thể tin tức này vẫn không thể lay động được hắn:

"Yunze đâu?"

"Yunze ca còn đang tu luyện ở thành phố số 5.”

Vị cao thủ của Kashima nói:

"Hắn nói mình vừa mò được cơ hội đột phá, trong số những người trẻ tuổi nổi bật của các tập đoàn bây giờ, chỉ có Lý Trường Thanh, Jindai Kura, Jindai Unsou, Trần Dã Hồ là đối thủ của hắn. Lý Trường Thanh lại là hạng nữ lưu, không đủ gây sợ."

Hắn không hề cho rằng Trần Dư là một trong những người trẻ tuổi nổi bật của Trần thị, dù sao thì Bán Thần sớm đã ra khỏi danh sách đó.

Lee Byung-Hee nhìn mặt hồ trước mặt:

"Có tin tức gì của Trần Dư không."

Vị cao thủ của Kashima lắc đầu:

"Còn không có."

Nhưng đúng lúc này, hình ảnh một người cưỡi trên một con trâu xanh mở ảo bỗng xuất hiện ở phía chân trời, như thể hắn chỉ là một hình vẽ, mà bầu trời này là một tờ giấy vẽ rất lớn.

Lee Byung-Hee ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bóng người đó:

"Rất có thành ý."

Trần Dư hạ xuống mặt đất, sau đó cười nói:

"Chờ lâu chưa?"

Câu nói này rõ ràng có ý áp chế một Bán Thần lâu năm như Lee Byung-Hee, vì chỉ có những người có địa vị thấp hơn mới phải đợi người khác.

Lee Byung-Hee nhìn hắn một cái, sau đó sắc bén phản bác:

"Rõ ràng thủ lĩnh ảnh tử đang chờ chúng ta đến giết hắn, ta khuyên ngươi đừng phí sức làm gì."

Trần Dư cười nói:

"Nhưng vấn đề ở chỗ, dù ngươi không đi tìm hắn thì hắn nhất định sẽ đến tìm ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị là một kẻ tàn nhẫn như thế nào sao. Trước khi chết, chắc chắn hắn sẽ kéo một vị Bán Thần chôn cùng, ngươi cho rằng ngươi trốn ở đây rất an toàn, chẳng phải vẫn bị ta tìm được sao? Nếu ta có thể tìm được ngươi thì đương nhiên hắn cũng có thể. Cho nên, thay vì chờ hắn đến, tại sao chúng ta không cùng đi tìm hắn."

"Lí do này chưa đủ để thuyết phục ta, dù sao thì cũng không thể loại bỏ trường hợp hắn sẽ đến tìm ngươi.”

Lee Byung-Hee thản nhiên nói.

"Nếu chúng ta không cùng đi tìm hắn thì ta nghĩ hắn sẽ đi tìm quả hồng mềm dễ bóp là ngươi trước.”

Trần Dư lắc đầu:

"Hơn nữa lần này không giống mấy lần trước, Khánh thị cũng có người muốn hắn chết nhanh."

Sau khi nghe thấy đối phương ví mình là quả hồng mềm dễ bóp, rõ ràng sắc mặt của Lee Byung-Hee trở nên hung ác hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Trong thành phố số 18, có 3 người đang ngồi trong một quán bar yên tĩnh nào đó.

Người hầu rượu, Lý Đông Trạch, Tam Nguyệt.

"Đây là rượu thật hay rượu giả?"

Tam Nguyệt nhìn rượu whisky màu hổ phách trong chén, hỏi Lý Đông Trạch...

Lý Đông Trạch vẫn mặc một bộ âu phục và áo gi-lê chỉnh tề như cũ, đồng hồ bỏ túi treo trước ngực được lau chùi sáng loáng, giày da cũng vừa được đánh xi.

Lúc nào cũng vậy, thủ lĩnh Hằng Xã vẫn luôn nghiêm chỉnh như cũ.

Hắn nhìn cái chén nói:

"...Rượu giả."