Họ bỗng nhận ra, có lẽ mình vừa bỏ qua một cơ hội vô cùng hiếm có.
Trong thùng xe, Khánh Trần, thủ lĩnh ảnh tử, Ương Ương bắt đầu đánh bài, thanh âm ầm ý lại náo nhiệt.
Trên con đường ra ngoài hoang dã, người khác thì lo lắng hãi hùng, họ lại như đi chơi xuân.
Không sai, mùa xuân đến rồi.
Trong xe, Đoàn Tử bắt đầu khóc nức nở, Tôn Sở Từ cười nói:
"Khóc cái gì."
Đoàn Tử lau nước mắt:
"Không ngờ họ lại cố ý nói xe hỏng để không cần đi cùng chúng ta, nếu không muốn đi thì nói thẳng là không muốn đi, lừa gạt người khác làm gì."
Tôn Sở Từ nói:
"Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, hơn nữa không phải bây giờ rất tốt sao."
Zard ngồi sau hai người cười híp mắt nói:
"Học viên của khoa nông nghiệp không thể thua kém bất kỳ người nào...Đây là viện trưởng nói!"
Trong thùng xe, Khánh Trần nói:
"Lần này, chúng ta đi gặp Đinh Đông, lần trước hắn đã hứa sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn để tiếp đón ta, ca, ngươi cũng có thể nếm thử."
Không hiểu sao, mỗi lần nghĩ đến việc có một người khổng lồ đáng yêu đang đợi mình trong vật cấm kỵ, Khánh Trần đều cảm thấy tâm trạng của mình mềm mại hơn một chút.
Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt nói:
"Được thôi, Đinh Đông đã sống ở đó mấy chục năm, đám lão già đó còn coi hắn như bảo bối, những sinh vật có linh tính trong vùng cấm kỵ đều không dám trêu chọc hắn, nếu hắn muốn chiêu đãi ngươi thì chắc chắn quà tặng sẽ vô cùng phong phú. Kẻ làm ca ca như ta cũng có thể hưởng ké của đệ đệ."
"Ca, trước đây ngươi từng gặp Đinh Đông sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Mấy năm trước ta từng đi theo sư công của ngươi đến Thanh Sơn Tuyệt Bích nên từng gặp hắn một lần, khi đó vóc dáng hắn còn chưa lớn như bây giờ, sư công của ngươi nói, đám lão già đó rất sủng hắn.”
Thủ lĩnh ảnh tử nhớ lại nói.
Khánh Trần nghĩ thầm, sư công mà thủ lĩnh ảnh tử vừa nhắc đến có lẽ chính là sư phụ của Lý Thúc Đồng, Trần Gia Chương và Vương Tiểu Cửu, tên là Lý Tu Ải.
Thủ lĩnh ảnh tử nói tiếp:
"Đinh Đông vừa ra đời không lâu thì mẹ hắn qua đời, chính những sinh vật trong vùng cấm kỵ nuôi hắn lớn, sư công của ngươi nói, không phải vì Đinh Đông rất thông minh nên mấy lão gia hỏa đó mới sủng hắn, mà vì trong mắt họ, đám con cháu Kỵ Sĩ các ngươi vẫn luôn không ở đó, đám lão già này chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bóng lưng của các ngươi rời khỏi vùng cấm kỵ số 002, có khi chục năm sau cũng chưa về một lần. Chỉ có mình Đinh Đông chất phác hiếu thuận, không bao giờ rời xa họ, chỉ có mình hắn luôn canh giữ ở vùng cấm kỵ số 002 cùng họ."
Khánh Trần ngồi im lắng nghe.
Thủ lĩnh ảnh tử bỗng nói:
"Có lẽ lần này đến đó, đám lão già kia sẽ làm giao dịch với ngươi."
Khánh Trần nhướn mày:
"Giao dịch gì?"
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Họ sẽ muốn ngươi để lại một đứa trẻ trong vùng cấm kỵ số 002, ngươi yên tâm đi xông xáo giang hồ, họ sẽ giúp ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ đó...Ha ha, trước đây họ từng nhắc đến giao dịch này với sư công của ngươi, sư phụ của ngươi, sư bá của ngươi cũng từng bị hỏi, nhưng không một ai đồng ý với họ, bây giờ chắc chắn sẽ đến lượt ngươi!"
Khánh Trần:
"..."
Ương Ương thầm nói:
"Đám lão già này tìm nhầm người rồi, hắn chỉ biết Makka Pakka."
Thủ lĩnh ảnh tử nhíu mày nhìn Khánh Trần:
"Làm sao? Ngươi vẫn muốn thừa kế Ám Ảnh Chi Môn của ta sao? Tỉnh lại đi, ta đã lựa chọn được người giữ nó tiếp theo rồi."
Điều kiện thu nhận của Ám Ảnh Chi Môn chính là vĩnh viễn độc thân.
Khánh Trần tức giận nói:
"Ta không nhớ thương cái thứ vật cấm kỵ thất đức đó!"
...
Trong vùng cấm kỵ số 002, trên Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Đinh Đông thật thà ngồi trên rìa núi, hai cẳng chân khổng lồ đung đưa qua lại ngay trên vách núi.
Hắn đang cố nhìn rõ những người chuẩn bị bước vào vùng cấm kỵ số 002, mong nhìn thấy một bóng hình trong đó.
Lúc này, Thanh Sơn Chuẩn bay hai vòng trên bầu trời, sau đó đậu xuống bên cạnh Đinh Đông.
So với kích thước cơ thể của Đinh Đông, thân hình to gần bằng phi thuyền bay của nó lại có vẻ không quá khổng lồ, không những thế, nhìn một người một chim còn khá hài hòa.
Thanh Sơn Chuẩn kêu to một tiếng:
"Tíu tíu!"
(đừng đợi nữa, tiểu tử kia sẽ không đến đâu. Lúc ta đến phương bắc, hắn còn đang bị người ta đuổi theo đánh, làm gì có thời gian đến thăm ngươi, Kỵ Sĩ đều là những kẻ không có lương tâm.)
Đinh Đông gãi đầu một cái:
"Đinh Đông."
(có đúng không, ta không tin.)
Thanh Sơn Chuẩn lại khinh thường liếc mắt:
"Tíu tíu!"
(hắn chỉ thuận miệng hứa hẹn một câu, vậy mà ngươi cũng tin. Ngươi có biết không, vì ngươi muốn thu thập trái cây nên rất nhiều loài động vật trong vùng cấm kỵ này suýt không qua được mùa đông?)
Sau đó nó còn ngẩng đầu thoáng nhìn đống trái cây to như ngọn núi nhỏ ở phía sau Đinh Đông.