Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1681: Sợ Mình An Nhàn Quá Lâu




Trong hoang dã, một vị Phật Đá nào đó đang thong dong câu cá ở bờ Thiên Trì trên đỉnh núi.

Thiên Trì sáng trong như gương, mặt hồ rộng lớn không một gợn sóng.

Đột nhiên, cá cắn câu, phao câu cá lay động nổi trên mặt nước tạo nên một gợn nước xinh đẹp.

Đang lúc Phật Đá Lee Byung Hee chuẩn bị kéo cần câu.

Điện thoại vệ tinh gọi tới, Phật Đá Lee Buyng Hee yên lặng nghe máy trong chốc lát, sau đó không nói một lời đã cúp điện thoại.

Hắn cầm con cá lớn vừa câu được từ trong hồ trong tay và bóp nát đầu cá.

Thời gian đếm ngược 16:00:00.

"Rõ ràng đã hẹn trước là 7 giờ tập hợp ở đây, vậy mà hơn 1 giờ trôi qua mà vẫn chưa ai đến.”

Đoàn Tử tựa trên xe Pickup của họ nhỏ giọng oán trách.

Tôn Sở Từ nói:

"Ta vừa rồi gọi điện thoại cho họ, nhưng không liên lạc được, có lẽ trước khi xuyên qua uống quá nhiều, không phải tối qua họ gọi chúng ta đến quầy bar ăn mừng sao, nhưng chúng ta không đi..."

"Nghe nói là chúc mừng họ hoàn thành hai nhiệm vụ? Hình như là điều tra được hai câu lạc bộ ở thành phố số 10 thì phải.”

Đoàn Tử nói:

"Ngươi nói xem, học viện điều tra những câu lạc bộ này làm gì, rõ ràng những câu lạc bộ này đâu có liên quan gì đến họ."

"Ai biết được.”

Tôn Sở Từ nói.

"Thật ra chúng ta cũng có thể đi làm mấy nhiệm vụ kiểu này.”

Đoàn Tử lập tức sáng mắt lên:

"Không phải ngươi vẫn giữ liên lạc với Khánh Nhất đại lão ở tình báo khu 1 sao, chỉ cần nhờ hắn điều tra một chút, như vậy chẳng phải chúng ta có thể dễ dàng được điểm sao."

Lúc trước, họ cũng đi theo cho đoàn phim mà Khánh Trần từng ẩn náu, sau khi đến trấn nhỏ ngoài hoang dã, họ từng ở cùng Khánh Nhất một thời gian.

Khánh Nhất biết họ đều là bạn của tiên sinh nên rất nhiệt tình, đối phương còn hỏi họ rất nhiều chuyện liên quan đến Khánh Trần ở thế giới ngoài.

Cho nên nếu bọn Tôn Sở Từ liên tiếng nhờ vả thì chắc chắn Khánh Nhất sẽ giúp họ.

Tôn Sở Từ lắc đầu:

"Chúng ta không nên làm như vậy, người ta không nợ chúng ta cái gì, sao phải giúp chúng ta, làm người phải biết điều một chút, đừng khiến người khác phải chán ghét mình. Chúng ta cũng không quá thân thiết với Khánh Trần đại lão, nhiều lắm cũng chỉ được coi là từng được hắn giúp đỡ mà thôi, đừng lợi dụng hắn nữa."

"Được rồi.”

Đoàn Tử cúi đầu.

Đúng lúc này ở phía xa bỗng xuất hiện mấy người, năm thành viên vừa thở hồng hộc vừa nói:

"Xin lỗi, chúng ta đến chậm!"

Tôn Sở Từ vừa nhìn sắc mặt đối phương vừa hỏi:

"Hôm qua các ngươi chơi đến mấy giờ?"

"Gần 4 giờ sáng..."

Một thành viên chột dạ nói:

"Tại lúc đó mấy bạn học ở khoa siêu phàm giả quá nhiệt tình, hơn nữa tửu lượng của ai cũng rất tốt, chúng ta lại không từ chối được. Đúng rồi, Sở Từ ca, có lẽ chúng ta không ra ngoài hoang dã được, chiếc xe việt dã Tuyết Báo kia...Hôm qua chúng ta cho các bạn học mượn, kết quả là xe bị họ đạp nát chân ga, nên chúng ta mang đi sửa rồi. Nhưng ngươi đừng lo lắng, họ nói sẽ trả phí sửa chữa."

Sau khi nghe họ cứ liên tục nhắc đến các bạn học ở khoa siêu phàm giả nên, đôi mắt của Đoàn Tử ảm đạm hơn rất nhiều.

Nhưng không ngờ Tôn Sở Từ không những không trách cứ hắn họ, mà chỉ an ủi:

"Các ngươi không cần lo ta sẽ trách cứ, mọi người là một nhóm, xe cộ cũng là xe chung của mọi người, chứ không phải của riêng ta. Tài sản của nhóm cung có một phần là của các ngươi. Như vậy đi, trong đội có tổng cộng hai chiếc xe, Đoàn Tử và ta sẽ lái chiếc này, chiếc Tuyết Báo kia sẽ cho các ngươi. Các ngươi đi về nghỉ, Đoàn Tử và ta sẽ đi hoang dã."

Lúc này, Tôn Sở Từ đã có ý rời đi.

Thật ra quan hệ giữa họ vẫn rất tốt, chỉ là phương hướng của mỗi người không giống nhau mà thôi, cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ là tách nhau ra, để tránh trường hợp sau này càng khó xử.

Rõ ràng đối phương không muốn tiếp tục ra ngoài hoang dã kiếm ăn, nhưng lại không muốn nói thẳng với hắn.

Rõ ràng tối hôm qua họ say rượu, vậy mà sáng sớm còn phải chạy đến tập hợp.

Thật ra mọi người đều rất mệt mỏi.

Mấy thành viên còn lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:

"Sở Từ ca, ngươi tức giận sao?"

Tôn Sở Từ dở khóc dở cười:

"Ta không tức giận, các ngươi nhanh về ngủ đi."

"Ấy..."

Một thành viên trong đó khuyên nhủ:

"Sở Từ ca, rõ ràng trong học viện vừa có thể tu luyện, lại không không phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ là được rồi, như vậy còn cần ra ngoài hoang dã mạo hiểm làm gì?"

Tôn Sở Từ nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta sợ mình an nhàn quá lâu, Côn Luân xây học viện không phải để chúng ta sống an nhàn, mà là để chúng ta học được cách sinh tồn. Hơn nữa, thật ra ta rất thích hoang dã, ha ha, mọi người về đi, ta và Đoàn Tử xuất phát đây."

Sau đó hắn lập tức xoay người lên xe.

Nhưng đúng lúc này, ở phía xa bỗng có người cười hỏi:

"Có thể đi nhờ xe không?"