Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1680: Bù Đắp




Ảnh tử mỉm cười, tiếp tục đi vào trong sân.

Nhân lúc Trần Dư không có ở đây, hắn đi tới thư phòng của bán thần Trần thị, vẽ một con rùa đen trên tờ giấy Tuyên mà đối phương trải ra từ trước.

“Không tệ.”

Ảnh tử vừa cười híp mắt vừa đi tiếp đến sân sau.

Phần cuối của ba sân là một bãi Tử Lan Tinh, tổng cộng bảy cây, đều được Trần Dư dày công chăm sóc, mỗi ngày đều có người hầu chiếu cố 24 giờ.

Trong Liên Bang thường có người cười nhạo cha con Trần thị là ấm thuốc.

Năm ấy, Trần Truyền Chi ẩn cư bên ngoài thành phố số 7 chính là để bảo vệ năm gốc cây Tử Lan Tinh, sau đó đến lượt Trần Dư nuôi được bảy cây.

Bảy gốc cây Tử Lan Tinh, bốn mươi chín lá, mỗi một lá có thể khiến Trần Dư tăng nhanh tốc độ tu luyện gấp ba lần trong vòng bảy ngay.

Về cơ bản, có thể cung cấp liên tục cho một mình Trần Dư.

Bởi vậy mọi người hay nói Trần Dư là bán thần chắt lọc từ ấm thuốc dường như cũng không sai.

Nhưng mọi người cũng quên mất thiên phú của Trần Dư, nói cho cùng nếu không có thiên phú, cả đời dừng bước ở cấp B, cấp A là hết sức bình thường, vượt qua cấp B thì không đơn giản là dùng thuốc mà thành được cao thủ.

Hiện nay, Trần Dư không cần Tử Lan Tinh nữa, vì vậy Tử Lan Tinh sẽ được phân chia đồng đều cho con cháu Trần thị.

Hắn không định dốc toàn lực tạo ra một bán thần nữa.

Lúc này, ảnh tử nhìn vườn Tử Lan Tinh, cảm thấy vui vẻ. Hắn mở ám ảnh chi môn ra, sau đó nhổ từng gốc từng gốc Tử Lan Tinh ra, ném hết ra ngoài vườn trà.

Sau đó mới cười lớn rời đi.

Cảm giác thời gian dừng lại biến mất, Khánh Trần cảm thấy nhoáng lên một cái, trước mặt đã xuất hiện vài cây Tử Lan Tinh.

Hắn nghẹn họng nhìn trân trối:

“Ca, ngươi lấy đâu ra nhiều Tử Lan Tinh thế này?”

“Bán thần Trần thị đưa.”

Ảnh tử giải thích:

“Trần Dư tốt bụng đây, một phát đưa hết Tử Lan Tinh vất vả nuôi dưỡng ba đời cho ngươi.”

Khánh Trần cảm thấy bất đắc dĩ.

Ai lại đưa thứ tốt cho người khác chứ, chắc chắn là ảnh tử cướp về rồi.

Hơn nữa hắn không biết rằng, một khi Trần Dư biết ảnh tử từng đến nơi ở của mình, đối phương sẽ vứt bỏ luôn tòa nhà mình ở hơn hai mươi năm.

Bằng không lỡ có ngày nào đó bị ảnh tử mở ám ảnh chi môn đến thăm giữa đêm hôm khuya khoắt, quả thật là khó lòng phòng bị!

Thủ đoạn ấy của ảnh tử thật sự có thể khiến Trần Dư thấy ghê tởm mấy chục năm.

Trong đầu Ương Ương toàn là dấu hỏi chấm:

“Tử Lan Tinh không có ai chăm sóc à? Với cả Trần Dư sẽ để ngài đào Tử Lan Tinh đi ư?”

Ảnh tử cười nói:

“Ta tiết lộ tin tức cho Trần thị và Kashima, báo với bọn họ rằng ta không sống được bao lâu nữa, chuẩn bị tìm bọn họ liều mạng một phen, cho nên bọn họ rời khỏi thành phố mình sống ngay trong đêm. Nhiều người cho rằng Trần Dư đi giết ta, thật ra không phải thế. Khi đó ta nghĩ, các ngươi chạy thì cũng không thể mang theo vườn rau đi được.”

Khánh Trần ngẩn ngơ, để tìm thực vật quý hiếm cho hắn, ca ca của hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Không ngờ đối phương lại tiết lộ tin tức khủng bố như vậy.

Mà Trần Dư có suy đoán đến mức nào cũng không ngờ được, đường đường là ảnh tử của Khánh thị, bán thần của Khánh thị lại tiết lộ tin tức chấn động nhường ấy chỉ để giúp đệ đệ đào vườn nhà Trần thị.

Ảnh tử mỉm cười nhìn Khánh Trần, nói:

“Yên tâm, thứ ngươi muốn ta nhất định sẽ nghĩ cách lấy cho ngươi, bất kể cách nào...Đừng nóng vội, ta còn muốn đến Kashima một chuyến. Bảo bối của Phật Đá Lee Byung Hee ở hồ trong biệt viện của thành phố số 25 không ít đâu. Zard, mau cất Tử Lan Tinh vào trong cơ thể ngươi, làm hỏng cây nào là ta bắt ngươi đền mạng cho nó.”

“Được!”

Zard bỏ cả bảy gốc cây Tử Lan Tinh vào trong bụng, sau đó cơ thể hắn phồng lên giống như bánh mì trong lò nướng vậy.

Còn ảnh tử lại mở ra ám ảnh chi môn và đi vào trong đó.

Nửa tiếng sau, ảnh tử ném 21 gốc cây từ trong ám ảnh chi môn ra, đều là một chủng loại.

Ảnh tử vui vẻ đi về và đóng ám ảnh chi môn lại:

“Thứ này gọi là Trường Sinh Thiên, là vật báu của nhà Kashima. Nó mọc trong hồ của biệt viện, ba tháng ra một hoa, ba tháng kết một quả, mỗi cây ra ba quả, sau khi ăn chín quả dù là sức mạnh như người bình thường thì cũng có thể đạt đến cấp F. Tuy không hữu dụng như Tử Lan Tinh, nhưng cũng không đến nỗi nào, thích hợp cho các học sinh trong trường học của người du hành thời gian các ngươi...Đúng rồi, lúc trước ngươi nói có nhận học trò tên là Jinguji Maki đúng không, tiếc là tuổi quá nhỏ không thể hoàn thành sinh tử quan? Cái này coi như là quà sư bá tặng nàng.”

Khánh Trần cảm thấy hôm nay xảy ra quá nhiều biến cố, làm hắn ứng phó không kịp.

Ảnh tử vẫn là ảnh tử bày mưu tính kế hết thảy trong lúc nói cười, nhưng ảnh tử của bây giờ lập kế hoạch chỉ vì mưu cầu lợi ích cho đệ đệ của mình.

Hắn muốn bù đắp nỗi niềm ân hận hơn một thế kỷ của mình.