Ảnh tử nhìn hắn, tức giận nói:
“Nếu không phải tên đần này còn sống giúp đỡ được cho ngươi thì ta đã giết hắn đem đi chôn từ lâu rồi, sao Khánh thị lại có một tên thần kinh như thế chứ?”
Khánh Trần vui vẻ, cười nói:
“Ta cảm thấy cũng hay mà, nếu như trên đời này chỉ toàn những người giỏi suy tính thì vô vị lắm. Về sinh tử quan, ca không cần lo lắng, ta có kế hoạch rồi.”
Ảnh tử suy nghĩ, rồi hỏi với giọng tò mò:
“Tiếp theo ngươi định đi đâu?”
Khánh Trần nói:
“Tiếp tục tìm kiếm những mầm cây hữu dụng, sau đó chuyển chúng đến Kình Đảo ở thế giới ngoài, ta đã tính đoán chu kỳ sinh trưởng của thực vật trên Kình Đảo rồi, không bao lâu sau có lẽ toàn bộ thành viên nòng cốt của Hội phụ huynh sẽ được hưởng trái cây, giúp bọn họ tăng thêm nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Ca, có nơi nào thích hợp đi tìm không, khu cấm kỵ nào nhiều thực vật thần kỳ nhất?”
Ảnh tử gật đầu:
“Nơi có nhiều loài thực vật thần kỳ nhất tuyệt đối là khu cấm kỵ số 001, nhưng nơi đó quá cổ quái, ta không kiến nghị ngươi đi. Nếu không chúng ta đến Hỏa Đường đi.”
Khánh Trần nghi ngờ:
“Hỏa Đường cũng là khu cấm kỵ à?”
“À, Hỏa Đường không phải khu cấm kỵ.”
Ảnh tử cười híp mắt:
“Nhưng các thế hệ đại trưởng lão của bọn họ đều có sở thích đến khu cấm kỵ sưu tầm bảo vật quý hiếm, một mình ngươi đến khu cấm kỵ tìm kiếm còn không bằng cướp sạch Hỏa Đường.”
Khánh Trần:
“…”
Quả nhiên là một trong những nhân vật tàn nhẫn nhất Liên Bang, người khác nghĩ đến vật báu quý hiếm thì đều đích thân đi tìm, còn người này lại ra tay cướp luôn.
Đột nhiên, Ương Ương nói:
“Ảnh tử ca ca, chúng ta đến khu dân cư của người hoang dã một chuyến đi, người dân nơi đó khổ quá, ta muốn để Zard hỗ trợ xây nhà.”
Zard:
“?”
Ảnh tử nở nụ cười:
“Được, nhưng ta phải đến hai nơi khác trước đã.”
“Hả?”
Khánh Trần nghi ngờ:
“Ca, ngươi muốn đi đâu?”
“Lát nữa ngươi sẽ biết, Zard, lăn lại đây.”
Ảnh tử nói.
Zard chẳng để tâm, hắn ngoan ngoãn chạy tới:
“Sao thế?”
Ảnh tử đột nhiên chế tạo ám ảnh chi môn ngay trước mặt mọi người, hắn bước qua đó, đi đến thành phố số 7.
Thành phố số 7 gần biển, vừa khéo có một cửa sông.
Đường phố sạch sẽ, phong cách kiến trúc không khác thành phố số 10 là bao.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là khu Thượng Tam của nơi này xây ven sông, cũng không ngăn cản người bình thường tiến vào.
Vào mỗi dịp nghỉ lễ hoặc cuối năm, khu Thượng Tam sẽ đồng nghịt người, chen vai nhích cánh, vô cùng náo nhiệt.
Nơi đây là trung tâm văn hóa – chính trị của tập đoàn Trần thị, giống như viên ngọc quý của khu vực Đông Nam Liên Bang.
Ảnh tử hào hứng đi đến trước cửa tòa nhà nào đó trong khu số một, tòa nhà không lớn, phong cách trang nhã với ba sân trong ngoài.
Chỗ này không giống nơi ở của một bán thần, trái lại giống như sân nhà lụi bại của vương gia không quyền thế thời xưa ở thế giới ngoài.
Kiểu nhà này được văn nhân ưa chuộng, sẵn vẻ tao nhã.
Ảnh tử ngẩng đầu nhìn đôi sư tử đá trước cửa, đôi mắt của sư tử đá đảo qua đảo lại nhanh như chớp rồi nhìn chăm chăm vào ảnh tử.
Giống như chỉ cần ảnh tử lại tiến lên trước một bước là chúng sẽ nhào lên.
Không ngờ lại dùng vật cấm kỵ ACE–052 “Sư tử đá” làm người gác cổng trông coi tòa nhà này, đúng là hành động khác người.
Ảnh tử quan sát cẩn thận hồi lâu, hắn đang nghĩ xem mang hai con sư tử đá này đi bằng cách nào.
“Phải giết Trần Dư mới được.”
Hắn lẩm bẩm.
Vật cấm kỵ ACE–052 sư tử đá có sẵn quy tắc giữ nhà, tất cả những ai tâm địa hiểm độc muốn vào nhà đều sẽ bị sư tử đá giết chết.
Ngay cả dị năng giả cấp A cũng giết được.
Có hai con sư tử đá có thể giết chết dị năng giả cấp A trông cửa còn có thể báo động trước, có lẽ Trần Dư là người ngủ say nhất trong số các bán thần.
Chỉ có điều, điều kiện sở hữu của sư tử đá này rất kỳ lạ, đó là phải “ăn vận may”.
Thực lực, địa vị, danh vọng thấp hơn ký chủ thì không thể cướp đoạt, không thể đổi chủ.
Vì vậy, từ trước đến nay sư tử đá luôn qua tay những người quyền lực nhất và có thực lực nhất ở Liên Bang, từ đầu đến cuối đã có 11 đời chủ nhân.
Chỉ cần Trần Dư còn sống, cho dù là ảnh tử cũng không chuyển chúng đi được.
Tuy quyền lực của ảnh tử rất lớn, nhưng trong Khánh thị vẫn còn một lão gia tử đứng trên hắn.
Mà Trần Dư thì khác, bán thần của Trần thị là ông vua không ngai của nhà bọn họ, thực lực đã đạt đến cấp bán thần, còn về địa vị, Trần Dư cao hơn ảnh tử một bậc.
“Đáng tiếc.”
Ảnh tử nói:
“Phải dặn Khánh Trần một tiếng, khi nào Trần Dư chết nhất định phải lấy sư tử đá về.”
Nói xong, thời gian bỗng dừng lại.
Hai con sư tử đá đang nhào về phía ảnh tử, vỏ đá nát đầy đất, nhưng bọn chúng vừa mới nhảy bổ lên giữa không trung thì chuyển động bỗng trở nên chậm chạp, giống như bị ghim trong không khí.