Đột nhiên có giọng nói vang lên từ trong bộ đàm:
“Tầng 89 số 12 đường Hoa Hồng đã xuất cảnh, đồng nghiệp gần đó hãy mau chóng đến hiện trường, có người đang bạo hành vợ hắn ở nhà.”
Tiểu Thất khoác đồng phục của hội liên hiệp câu lạc bộ vào rồi đi ra ngoài:
‘Lão La, ta đi giải quyết chuyện này, tên đó là kẻ tái phạm, lần trước tẩn cho một trận rồi, lần này phải treo hắn dưới khu nhà thị chúng mới được.”
Chuyện mà PCE quan tâm, Hội phụ huynh phải nhúng tay.
Chuyện mà PCR không quản lý được, Hội phụ huynh cũng phải xen vào.
Đây chính là Hội phụ huynh của khu Tam Hạ.
…
Trong một căn phòng tối tăm ở thành phố số 7.
Huyễn Vũ ngồi trước cửa sổ sát đất với gương mặt tái nhợt, hắn buồn chán quan sát khung cảnh nhân gian phồn hoa của thành phố số 7.
Hắn tiến vào phòng ngủ, lấy một bức thư hồi âm có dán con tem ác ma dưới gối ra, đó là bức thư đến từ những người khác nhau.
Huyễn Vũ xem xong lá nào là thiểu hủy lá nấy.
Hơn mười tình báo quan trọng, được sưu tập từ bốn phương tám hướng.
Đến khi xử lý xong toàn bộ, hắn yên lặng ngồi trên ghế sofa, sau đó nhìn tin tức về việc Trần Dư đi khỏi thành phố số 7 trên điện thoại di động.
Hắn nhếch miệng cười khẩy.
Huyễn Vũ lấy một túi máu trong tủ lạnh ra, nhỏ máu lên một tờ giấy viết thư thành hình con tem.
Hắn lấy bút máy ra chấm mực và viết:
“Theo ta, Trần Dư rời khỏi thành phố số 7 bởi vì lo lắng trước khi ảnh tử chết sẽ đến thành phố số 7 mang hắn đi cùng.”
Viết xong, hắn thiêu hủy tờ giấy này.
Bức thư này đương nhiên sẽ đến tay người nhận thư.
Huyễn Vũ gõ ngón tay lên tay vịn của ghế sofa, Trần Dư chỉ cần đi khỏi thành phố số 7, không có chỗ ở cố định, ẩn nấp thật kỹ, ảnh tử của Khánh thị muốn tìm được hành tung của hắn chưa chắc đã là việc dễ dàng.
Nếu không nên giải thích thế nào về việc Trần Dư không xuất hiện trong cuộc tập kích ở khu cấm kỵ số 10?
Ngươi ra khỏi thành phố không phải là vì đi giết ảnh tử sao? Nếu biết hắn ở đó thì sao lại không đi?
Lúc này, có người hồi ầm:
“Bán thần Phật Đá Lee Byung Hee của nhà Kashima cũng đã ra khỏi thành phố.”
Huyễn Vũ ngồi trên ghế sofa, hắn cười gằn.
Các bán thần thoạt nhìn khí phách lắm, kết quả bây giờ mọi người đều biết được tin “khả năng cao” ảnh tử sắp qua đời, người nào người nấy lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai!
Sơ ảnh tử không muốn sống nữa mang bọn họ đi cùng.
Buồn cười làm sao.
Nhưng rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức ảnh tử sống không lâu nữa?
Ảnh tử tự để lộ tin ư?
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao ảnh tử lại phải tiết lộ tin tức này?
Đang suy tư, Huyễn Vũ bỗng cảm thấy buồn ngủ.
Hắn suy nghĩ rồi lấy một tờ giấy viết thư khác ra:
“Ta không lấy điểm tích lũy của ngươi uống rượu, ngoài ra ta còn kiếm thêm cho ngươi 80 điểm. Nhưng ta kiến nghị ngươi đừng tu luyện Vạn Thần Lôi Ti, bởi vì tiềm lực của cơ thể này đã bị ta khai phá, tương lai còn phải tìm thời cơ đột phá cấp S, cho dù ngươi tu luyện nó cũng sẽ rất chậm. Còn số điểm tích lũy kia ta kiến nghị chi bằng ngươi tìm việc mình muốn làm trong học viện để giết thời gian.”
Viết xong, Huyễn Vũ trầm tư.
Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu ở phần cuối:
“Học sinh trong trường quá yêu, hoàn toàn không phải đối thủ của ta.”
Hắn lại im lặng một lức, cuối cùng lại bồi thêm câu nữa giống như không yên tâm lắm:
“Đừng gấp ếch cho ta nữa, ta muốn vũ yến!”
Xong xuôi, Huyễn Vũ nhắm mắt lại.
…
Vườn trà Cảnh Sơn.
“Kế tiếp ngươi định khiêu chiến sinh tử quan nào? Khi nào khiêu chiến?”
Ảnh tử ngồi bên ngoài vườn hoa hướng dương, hỏi với giọng điệu thong dong.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời:
“Ta đã quyết định sẽ khiêu chiến sinh tử quan tiếp theo nào rồi, chẳng qua tạm thời chưa thể đi được…”
Ảnh tử hỏi:
“Ngươi lo sinh tử quan cửu tử nhất sinh, lỡ như đi trước ta thì sao à? Ngươi muốn bồi bạn với ta đi nốt đoạn đường cuối cùng rồi mới đi?”
Khánh Trần im lặng, không nói gì.
Nhiều người cảm thấy Kỵ Sĩ lợi hại, vừa thăng cấp đã là cao thủ hàng đầu.
Nhưng nhiều người quên mất rằng, sở dĩ Kỵ Sĩ lợi hại là bởi vì bọn họ bắt đầu từ cấp F, mỗi lần thăng cấp đều phải đánh cược mạng sáng một lần.
Không.
Thật ra đánh cược mạng sống bắt đầu từ khi vấn tâm rồi.
Vì vậy, thế giới rất công bằng với Kỵ Sĩ, càng nguy hiểm thì càng nhận được nhiều ích lợi.
Sinh tử quan, thật sự sẽ mất mạng.
Ảnh tử cười sang sảng:
“Kỵ Sĩ lúc nào cũng dông dài như thế, không phải các ngươi tự do tự tại nhất hay sao? Thủ lĩnh đời kế tiếp của Kỵ Sĩ bị tình thân trói buộc, ta thấy tổ chức Kỵ Sĩ sắp xong đời rồi.”
Đằng xa, Zard đang cắn hạt hướng dương trong vườn hoa, bỗng quay đầu lại:
“Thuốc? Thuốc gì?”