Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1677: Ông Chủ Lợi Hại




Khánh Trần nói:

“Sợ cái gì, lần đầu tiên nhổ trồng ta làm mẫu cho ngươi xem.”

Mặt mọi người tái nhợt, họ chờ đợi một cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra.

Lúc trước khổ đến mấy, mệt đến mấy họ cũng không hối hận khi gia nhập học viện nông nghiệp, nhưng bây giờ có chút hối hận thật rồi, họ không ngờ học viện nông nghiệp lại trồng thứ quỷ dị như vậy.

Thậm chí họ còn không biết những loài cây này có tác dụng gì.

Bấy giờ, Khánh Trần bỏ Tử Lan Tinh vào một hố.

Sau đó lấy cắt móng tay ra cắt một miếng móng tay nhỏ thả vào trong đó rồi ra hiệu cho Zard:

“Lấp đất đi.”

Nam Cung Nguyên Ngữ:

“???”

Jindai Sorane:

“???”

Mọi người nghĩ kỹ lại điều kiện gieo trồng của Tử Lan Tinh: “Điều kiện mỗi một lần nhổ trồng, mỗi một lần hoa kết quả là dùng bộ phận cơ thể của dị năng giả cấp C trở lên.”

Móng tay có tính là bộ phận cơ thể không?

Nói một cách chuẩn xác hơn, tóc và móng tay đều là phần thừa ra của xương người, đương nhiên là được xem một phần của cơ thể rồi…

Nhưng lợi dụng sơ hở thế này hơi quá rồi đấy, người bình thường sẽ lợi dụng sơ hở như vậy sao?!

Khánh Trần quay đầu nhìn họ, hắn cười híp mắt và nói:

“Sao, các ngươi muốn ta cắt một tay à? Nghĩ gì thế hả. Được rồi, đến giờ rồi, đến thế giới trong nhớ tu luyện nghiêm túc.”

Hắn nói xong, mọi người nhìn thời gian.

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Thế giới chìm vào bóng tối.

Thế giới lại sáng ngời.

La Vạn Nhai vẫn đứng trong bộ chỉ huy của thành phố số 22…

Tiểu Thất chỉ vào camera giám sát ở một nơi nào đó:

“Đây, hai người này tự xưng là thành viên của Nhà Vàng, sau đó ta đã lén đi điều tra, kết quả là bọn họ chỉ đi xem xét khu Tam Hạ của chúng ta, hơn nữa còn giúp chúng ta bắt hai quản lý cao cấp đang lẩn trốn của câu lạc bộ Long Văn. Nhưng mà hai người bọn họ cũng không có tên trong danh sách Người Nhà.”

Hiện nay, trong mắt Người Nhà, khu Tam Hạ đã nghiễm nhiên thuộc về bọn họ.

Nói cho cùng, ngoại trừ ủy ban an toàn PCE ra mặt trông coi thì không còn ai quản lý nơi này, cho dù là ban ngày hay đêm tối thì khu vực này đều do Hội phụ huynh định đoạt.

La Vạn Nhai tập trung nhìn kỹ, ngay sau đó hắn để lộ vẻ ngạc nhiên.

Bức ảnh của Trịnh Viễn Đông và Lộ Viễn không được công bố trên mạng, trừ phi là tổ chức được mời tham gia đại hội của người du hành thời gian hoặc là quen biết với bọn họ, bằng không không thể biết bọn họ trông ra sao.

Tiểu Thất không biết nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc:

“Đó là ông chủ của Côn Luân, Trịnh Viễn Đông, sao hắn lại chạy đến đây…”

“Hả? Ông chủ Trịnh đó ấy hả?”

Tiểu Thất kinh ngạc, rồi hắn nghĩ lại mà sợ:

“May mà lúc đó ta không ra tay, do ta nhạy cảm quá.”

La Vạn Nhai lắc đầu:

“Đợt trước Tiểu Tam thấy được vài người của PCA mặc thường phục trong hệ thống nhận diện khuôn mặt của chúng ta, không xác định bọn họ đến truy hỏi tên thương buôn nào hay là đến điều tra chúng ta, cho nên cẩn thận là đúng. Đúng rồi, ngươi truyền lệnh xuống, Hội phụ huynh khi phát triển ở các thành phố nhất định phải nắm chắc tình huống, phải điều tra rõ tình trạng phân bố của các câu lạc bộ rồi mới hành động, lỡ như bất cẩn gặp phải kẻ khó chơi thì chúng ta lại phải cử Người Nhà hung ác nhất đi, như thế sẽ có người phải hy sinh.”

“Ừ, ta hiểu rồi.”

Tiểu Thất gật đầu nói.

Hiện nay, cái khó khăn nhất trong việc phát triển của Hội phụ huynh là tình báo, dù sao bọn họ mới đến, lạ nước lạ cái, không thể ra tay bừa bãi.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần gửi cho La Vạn Nhai một file nén.

Hắn mở ra nhìn, không ngờ lại là tài liệu về các câu lạc bộ ở ba thành phố số 8, 12 và 13, chữ viết dày đặc vô cùng cặn kẽ, chi tiết đến mức khiến người ta tức lộn ruột!

Khu Tam Hạ có ba câu lạc bộ, các câu lạc bộ có bao nhiêu người, ông chủ của câu lạc bộ đạt đến cấp mấy, đều rất rõ ràng.

La Vạn Nhai chỉ nhìn sơ qua phần tài liệu này đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tài liệu quá chi tiết.

E rằng ủy ban an toàn PCE cũng không chi tiết bằng phần tài liệu này.

Thậm chí trong đó có tài liệu của hơn mười câu lạc bộ còn ghi lại ông chủ của câu lạc bộ thích làm gì, thích đi đâu, có thể mai phục ở đâu để giết hắn…

Khánh Trần lại gửi tin nhắn tới: Trước mắt chỉ thu thập được thông tin từ ba thành phố.

Những thành phố khác vẫn chưa đủ, lấn sau trở về sẽ đưa cho ngươi một phần.

La Vạn Nhai:

“Ông chủ lợi hại…”

Lần này có thể triển khai công tác ở ít nhất ba thành phố!

La Vạn Nhai xoa tay kích động:

“Tiểu Thất, ngươi chuẩn bị trấn giữ thành phố số 22, bên này yên ổn rồi, phát triển đến mức có vài trăm Người Nhà có tư cách tu hành Chuẩn Đề Pháp, đủ cho ngươi dùng. Ta phải dẫn Tiểu Tam đến thành phố số 8, bên kia cần bọn ta hơn.”

Tiểu Thất gật đầu:

“Được, lão La, ngươi yên tâm đi, nơi này giao cho ta.”