Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1676: Tạm Thời Các Ngươi Không Cần Biết




Nói cho cùng...đến bây giờ viện trưởng còn chưa trồng một gốc cây nào đâu!

Đối với vị viện trưởng ấy, học viện nông nghiệp còn chưa khai giảng!

Đang lúc suy tư, mọi người bỗng nhận được tin nhắn của Zard:

“Đến đây, đến đây, đến đây, đến học viện, viện trưởng có chuyện muốn dặn dò!”

Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng dậy chạy đến học viện nông nghiệp.

Bây giờ đã là buổi tối.

Khi sáu người đi đến học viện nông nghiệp, Khánh Trần đang đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, quay lưng về phía họ.

Trong ấn tượng của mọi người, vị viện trưởng này luôn nằm trên ghế, dường như rất ít khi nhúc nhích.

Khánh Trần nói:

“Không quấy rầy mọi người liên hoán chứ, lại đây hết đi, tối nay chương trình học của học viện nông nghiệp chính thức bắt đầu.”

Hắn nói xong, Zard giơ tay đâm vào bụng mình ngay trước mặt mọi người.

“Á!”

Đoàn Tử hoảng sợ hét toáng lên.

Khánh Trần nhìn Zard, cảm thấy cạn lời:

“Ngươi có thể đừng bày trò nữa được không hả…”

“Vâng, viện trưởng.”

Zard vội vàng móc cây giống trong bụng ra, một gốc Tử Lan Tinh, mười gốc trà Cảnh Sơn, mười gốc Kê Huyết Nha.

Tất cả mọi người nhìn cơ thể của Zard xẹp xuống giống như bóng bay xịt hơi, khôi phục tướng mạo vốn có của hắn.

Mới đầu người không quen Zard còn tưởng rằng hắn vốn là một tên mập!

“Viện trưởng, đây là cây gì?”

Nam Cung Nguyên Ngữ hỏi với giọng điệu tôn kính.

Khánh Trần nói:

“Tạm thời các ngươi không cần biết những thứ này.”

Hắn nói tiếp:

“Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, các ngươi chia làm ba tổ chăm sóc những cây giống này, dám để chết một gốc cây là ta trừ mỗi người 100 điểm, rõ chưa?

“Đã rõ…”

Khánh Trần chỉ vào trà Cảnh Sơn:

“Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, hai người các ngươi chăm sóc mười gốc cây này. Nhớ kỹ, loại cây này mỗi tiếng phải tưới 10 ml nước, thời gian chênh lệch không quá 2 phút, các ngươi làm đúng như vậy thì chúng mới có thể ra chồi non mới.”

Tức khắc Tôn Sở Từ và Đoàn Tử cảm thấy không ổn tí nào.

Mỗi tiếng đều phải tưới? Hơn nữa yêu cầu về thời gian cực kỳ nghiêm ngặt, thời gian dài chẳng phải là dằn vặt người ta thừa sống thiếu chết hay sao.

Khánh Trần chỉ vào Kê Huyết Nha:

“Ma Kinh Kinh, Dịch Văn Bác, các ngươi trông nom mười gốc cây này, nhớ rõ mỗi ngày cắt ba cành mỗi cây mang đi phơi khô, mài thành phấn.”

Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác nghĩ thầm, điều kiện gieo trồng của Kê Huyết Mầm khá đơn giản.

Khánh Trần chỉ vào gốc Tử Lan Tinh duy nhất:

“Nam Cung Nguyên Ngữ, Jindai Sorane, hai người các ngươi coi sóc nó cẩn thận, gốc cây này rất quý giá đấy.”

Mọi người thấy Tử Lan Tinh tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối, tổng cộng bảy lá đòng giống như cỏ đuôi chó, trên mỗi lá đều lập lòe ánh sao màu tím.

Khánh Trần tiếp tục nói:

“Mỗi lần nó tự rụng lá thì các ngươi nhất định phải lấy về cho ta. Ngoài ra, điều kiện cho mỗi một lần nhổ trồng nó hay mỗi một lần nó ra hoa kết quả là dùng bộ phận cơ thể của dị năng giả cấp C trở lên. Nam Cung Nguyên Ngữ, ngươi là dị năng giả cấp C đúng không, nhiệm vụ cung cấp bộ phận cơ thể trong giai đoạn đầu giao cho ngươi.”

Các học sinh cảm thấy ớn lạnh, loài thực vật gì mà điều kiện gieo trồng lại quái dị như vậy?

Họ nhìn Nam Cung Nguyên Ngữ với ánh mắt đồng tình, như vậy nếu Nam Cung Nguyên Ngữ chăm sóc nó một thời gian thì cơ thể còn lại gì nữa đâu?

Nam Cung Nguyên Ngữ lấy hết can đảm hỏi:

“Viện trưởng, gốc cây màu tím này bao lâu ra hoa một lần, bao lâu kết quả một lần?”

Khánh Trần suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Đất đai trong học viện nông nghiệp khá đặc biệt, tất cả thực vật sẽ sinh trưởng nhanh chóng, đại khái là một ngày rụng ba lá và mọc ba lá mới, ba ngày ra hoa một lần, kết quả một lần.”

Một lần kết quả có thể trồng thêm một gốc cây Tử Lan Tinh, tức là cứ ba ngày học viện nông nghiệp lại có thêm một cây, nếu ở bên ngoài sợ rằng ba năm cũng không mọc thêm cây mới, nửa năm chưa rụng một lá.

Theo lời của ảnh tử, một đòng có thể tăng tốc độ tu hành trong bảy ngày, ngậm Tử Lan Tinh tu hành thì tốc độ tăng gấp ba lúc thường, hiệu quả tăng lên cực kỳ kinh khủng.

Đương nhiên, trong khu cấm kỵ số 1o chỉ có một gốc cây này, và không phải ai ở thế giới trong cũng có thể ngậm nó khi tu luyện.

Nghe nói, trong cả Trần thị chỉ có một tình Trần Dư từng dùng nó.

Mà Trần thị có người chuyên môn nuôi dưỡng Tử Lan Tinh, nhà họ tổng cộng chỉ nuôi được 7 cây.

Nhưng trên Kình Đảo lại khác, chẳng mấy chốc sản lượng của Tử Lan Tinh có thể chia đủ cho học viện nông nghiệp và Bạch Trú.

Nếu lâu hơn thì còn có thể tính thêm cả thành viên nòng cốt của Hội Tam Điểm và Hội phụ huynh, thậm chí xấu khẩu cho học viện của người du hành thời gian.

Nghĩ tới đây, Khánh Trần lại có thêm nhiều dự định hơn…

“Viện trưởng?”

Nam Cung Nguyên Ngữ dò hỏi:

“Ta...thật sự phải dùng cách tự hại mình để nuôi dưỡng nó ư? Ta hơi sợ.”