Nghe hắn nói vậy, thành viên của Hội Tam Điểm càng sầu lo.
Nam Cung Nguyên Ngữ cái gì cũng tốt, dẫn dắt mọi người vượt qua những trắc trở và thử thách trong hoang dã, thông minh, quyết đoán, kiên cường, chính trực.
Chỉ có vài điểm không tốt, ấy là quá hiếu thắng, lòng tự trọng quá cao.
Mọi người hiểu tính Nam Cung Nguyên Ngữ, cho nên họ chỉ cảm thấy thủ lĩnh của Hội Tam Điểm chẳng qua là đang gượng cười mà thôi…
Đột nhiên điện thoại của Nam Cung Nguyên Ngữ đổ chuông, hắn xem nhóm chat khóa 22 học viện nông nghiệp, Jindai Sorane nhắn tin:
“Hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng, ta mời mọi người đến nhà ăn liên hoan một bữa, được không? Lúc trước chỉ mãi gom góp điểm tích lũy mà nhịn ăn suốt rồi!”
Đoàn Tử:
“Được luôn, được luôn!”
Tôn Sở Từ:
“Tung hoa!”
Jindai Sorane:
“Vậy 15 phút nữa chúng ta gặp nhau ở nhà ăn!”
Nam Cung Nguyên Ngữ mỉm cười hiểu ý, xem ra các bạn cũng rất vui vẻ.
Hắn nhìn về phía các thành viên của Hội Tam Điểm:
“Ta phải đi ra ngoài một chuyến. Được rồi, được rồi, các ngươi đừng lo cho ta, có việc gì chúng ta đến thế giới trong rồi nói sau, dù sao mọi người cũng ở bên nhau mà.”
So với cảnh ngộ Tôn Sở Từ gặp phải, Hội Tam Điểm có vẻ đoàn kết hơn nhiều.
Chẳng qua mọi người không biết Nam Cung Nguyên Ngữ đã lấy được Vạn Thần Lôi Ti mà hắn muốn.
Hắn dần dần biểu được tại sao ảnh tử tiên sinh lại bảo hắn gia nhập học viện nông nghiệp.
Trong nhà ăn, Jindai Sorane hào phóng gọi món đầy một bàn.
Chỉ riêng món cua đã chất đầy như núi.
Trong nhà bếp, đầu bếp đến từ thế giới trong vẫn đang liên tục làm đủ loại thức ăn.
Đoàn Tử đứng cạnh bàn, khen:
“Thế này tốn không ít điểm tích lũy nhỉ?”
Jindai Sorane cười nói:
“32 điểm tích lũy, khoảng thời gian này ta cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa, may mà có mọi người làm bạn, cảm ơn mọi người. Hồi đầu công việc lão sư Zard giao ta không làm xong, may nhờ có Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác giúp một tay.”
Đoàn Tử nhỏ giọng với Tôn Sở Từ:
“Bên Nhật lễ phép thật đấy.”
Lúc này, Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác cũng từ đằng xa chạy lại, họ còn xách theo một vại bia, đổi thứ này phải tốn 60 điểm tích lũy, hai người chia đều mỗi người 30 điểm.
Bởi vì bia không tốt cho sức khỏe, trường học muốn kiểm soát lượng uống của mọi người nên để giá cao.
Tôn Sở Từ cười nói:
“Các ngươi tiêu pha quá.”
Ma Kinh Kinh mỉm cười:
“Cuối cùng cũng chịu đựng được hết tuần này, phải ăn mừng chứ!”
Khi sáu học sinh của học viện nông nghiệp ăn liên hoan, bữa ăn thịnh soạn của họ hấp dẫn sự chú ý của các học sinh khác.
Có người nói nhỏ:
“Ơ? Đó chẳng là phải sáu người của học viện nông nghiệp à? Sao họ có nhiều tiền thế?”
Người khác nhỏ giọng cười đáp:
“Dù sao ngày ngày trồng trọt cũng không có thời gian cày điểm, muốn làm gì cũng không góp đủ điểm tích lũy, chẳng bằng tiêu xài hết vậy, Không phải tất cả mọi người đều muốn trở thành người lợi hại, ta cảm thấy như thế cũng tốt, không cần tranh đấu với người khác, sống thoải mái nhẹ nhàng.”
Những lời này thoạt nghe giống như hâm mộ, nhưng trên thực tế là đang mỉa mai.
Giọng của những người này chẳng nhỏ, nhưng sáu học sinh của học viện nông nghiệp chỉ im lặng nhìn nhau, mỉm cười ngầm hiểu.
Đoàn Tử muốn phản bác nhưng Tôn Sở Từ lập tức ngăn nàng lại.
Dù sao viện trưởng đã nói là phải học lén lút.
Chỉ có họ mới biết phúc lợi của học viện nông nghiệp là gì.
Tuy sau này buộc phải tiếp tục sự nghiệp đào hố lấp hố, nhưng điều đó cũng chẳng thể dập tắt sự vui vẻ của họ lúc này.
Khi Đoàn Tử đang bóc chân cua cho Tôn Sở Từ thì nhìn thấy năm người khác trong đội của họ đến nhà ăn với một vài người bạn mới quen được trong trường.
Đoàn Tử vui vẻ giơ chân cua lên chào hỏi.
Mấy thành viên trong nhóm sửng sốt, họ nhìn bàn tiệc phong phú rồi lại nhìn làn da cháy nắng của Tôn Sở Từ và Đoàn Tử.
Jindai Sorane hỏi:
“Bạn của mấy người à, có thể ngồi xuống ăn chung, ta gọi nhiều…”
Đoàn Tử suy nghĩ rồi gọi các thành viên trong nhóm:
“Tới ăn chung đi, bọn ta gọi hơi nhiều.”
Thế nhưng một thành viên đi tới, mỉm cười từ chối:
“Không cần đâu Đoàn Tử tỷ, bọn ta ăn xong còn phải mau chóng đi tham gia thi đấu bóng rổ, 8 giờ tối nay có trận đấu 3v3, đội được hạng nhất có thể lấy được 30 điểm tích lũy...Sở Từ ca, nhất định phải tiết kiệm điểm tích lũy đấy, về sau điểm tích lũy còn phải dùng trong nhiều việc.”
Nói xong, thành viên này xoay người rời đi.
Đối phương không châm chọc mỉa mai gì cả, nói năng cũng chân thành tha thiết, nhưng Đoàn Tử chẳng thể vui nổi.
Đôi khi, những cuộc chia ly với bạn bè xảy đến trong đời, không phải bởi vì đôi bên cãi vã hay xích mích, chẳng qua là do không còn gặp lại nhau trên đường nữa mà thôi.
Ma Kinh Kinh và Dịch Văn Bác nhìn nhau.
Chỉ có hai người này biết rõ thân phận của viện trưởng, theo họ, chỉ cần trụ vững ở học viện nông nghiệp thì chắc chắn việc tốt sẽ xuất hiện với mình.