Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1672: Điểm Tích Lũy




Trong cứ điểm, Khánh Trần hành hạ sáu học sinh của học viện nông nghiệp hết lần này đến lần khác giống như tên địa chủ thờ ơ vô cảm thật sự,

Cho tới sáng hôm nay, Nam Cung Nguyên Ngữ do dự hồi lâu, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa.

Chẳng qua không phải là hắn muốn kháng nghị gì cả, hắn đi đến chỗ Khánh Trần, nói với giọng dè dặt:

“Viện trưởng, ta muốn hỏi học viện nông nghiệp chúng ta có cách kiếm điểm tích lũy ngoài không? Các học viện khác đều có, ví dụ như trả lời trong giờ học sẽ cho điểm tích lĩu, hoặc là lão sư thấy học sinh có thái độ học tập cần cù chăm chỉ cũng sẽ khen thưởng bằng điểm tích lũy, quyền hạn của mỗi lão sư là 100 điểm tích lũy một tuần...”

“À cái này à.”

Khánh Trần mở mắt, nhìn về phía Nam Cung Nguyên Ngữ:

“Chúng ta còn có quyền hạn này à...”

Nói rồi hắn nhìn Zard, còn Zard cũng nhìn hắn với vẻ vô tội:

“...Có à?”

Sáu học sinh dừng việc đang làm lại, đồng loạt nhìn về phía Khánh Trần và Zard với vẻ mặt chấn động, hai người các ngươi một người là viện trưởng một người là lão sư mà còn không biết chuyện này sao?

Khánh Trần hỏi:

“Thế viện trưởng có được bao nhiêu điểm tích lũy?”

Nam Cung Nguyên Ngữ trả lời một cách cung kính:

“Mỗi tuần viện trưởng có 300 điểm.”

Khánh Trần suy nghĩ:

“À, chuyện này thì ta không biết thật, ta phải đi xác nhận với hiệu trưởng Trịnh đã, sau khi chắc chắn ta có quyền hạn thưởng điểm tích lũy thì sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi khen thưởng cho các ngươi!”

Jindai Sorane nói với giọng thản nhiên:

“Viện trưởng, bọn ta muốn đổi thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti. Về sau còn phải học thuật Hô Hấp bậc hai, cho nên mong viện trưởng bình thường có thể cho bọn ta nhiều điểm tích lũy một chút, dù sao bọn ta hoàn thành công việc ở học viện nông nghiệp xong thì cũng không có sức kiếm điểm nữa.”

Tôn Sở Từ, Đoàn Tử và nhóm Ma Kinh Kinh nhìn về phía Khánh Trần, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ mong chờ.

Mấy ngày nay họ bị không ít người chế giễu và xem thường, nhưng vẫn kiên trì được.

Trên tay mỗi người nổi không biết bao nhiêu là mụn nước, lành lại rồi lại nổi lên, cho đến khi tay của họ đều chai sần.

Kê Huyết Nha quả thật có thể giúp họ mau khỏi, nhưng khi cọ xát vẫn sẽ rất đau.

Nếu bây giờ họ đã đến học viện nông nghiệp thì sẽ không suy xét đến việc đổi học viện, chỉ muốn thành thật làm việc.

Nhưng các học sinh khác đều hăng hái cày điểm tích lũy, họ như bị thế giới cô lập.

Chung quy vẫn cảm thấy không cảm lòng.

Tôn Sở Tử và mọi người biết được lão sư và viện trường đều có quyền cho điểm tích lũy, họ chỉ hy vọng ngày thường học viện nông nghiệp họ cũng có thể khen thưởng cho mình một ít.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì.

Thất vọng, dần dần biến thành tuyệt vọng.

“Thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti?”

Khánh Trần hỏi.

“Vâng.”

Tôn Sở Từ gật đầu.

Khánh Trần nở nụ cười:

“Cái này à...Học viện nông nghiệp chúng ta không cần tốn điểm tích lũy đổi nó, nào, ta dạy cho các ngươi.”

Cứ điểm chiến tranh của học viện nông nghiệp lặng ngắt.

Mảnh đất rộng lớn cứ như bị băng tuyết đông lại, và cũng đè nén hết thảy âm thanh.

Câu nói của Khánh Trần khi nãy giống như một cây kim đột ngột rơi xuống nền đá cẩm thạch, phát ra âm thanh giòn giã giữa không gian cực kỳ yên tĩnh nơi này.

Rõ ràng, vang dội.

Thời gian suy nghĩ lâu dài cũng không thể khiến đám học sinh suy nghĩ rõ ràng, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nhìn nhau, cho rằng vừa nãy mình có khả năng nghe nhầm rồi.

Lần này, sự chấn động mà viện trưởng thần bí mang lại cho học sinh còn mãnh liệt hơn việc mỗi người được 50 điểm tích lũy nhiều.

Thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti, không cần tốn điểm tích lũy mà có thể học miễn phí ư?

Học viện nông nghiệp...đặc biệt đến thế sao?

Nam Cung Nguyên Ngữ hỏi với giọng nghi ngờ:

“Viện trưởng, mọi người đều dùng điểm tích lũy để đổi, bọn ta học luôn thì có vi phạm quy định của trường học không?”

“Không biết.”

Khánh Trần cười nói:

“Ngươi lén lút học là được mà.”

Nói xong, hắn đặt tay lên mạch đập của Nam Cung Nguyên Ngữ.

Ngay sau đó, từng mạch máu màu xanh trên cánh tay của Nam Cung Nguyên Ngữ bắt đầu chuyển sang màu vàng.

Tần số thở của hắn bất giác thay đổi.

Hô hấp vốn thuộc về chính hắn bắt đầu hòa theo nhịp hô hấp của Khánh Trần.

Đến cả nhịp tim cũng dần trở nên tương tự.

Nam Cung Nguyên Ngữ nhắm mắt lại cảm nhận theo bản năng, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như một khúc gỗ mục, mà một tiếng sấm ẩn sâu trong linh hồn đánh vào gỗ mục, khiến khúc gỗ ấy lại tràn trề sức sống.

Thậm chí trong cơ thể cũng xuất hiện tiếng sấm.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Chuyện gì vậy?

Chẳng phải đến cả Côn Luân cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ được truyền thừa tu hành này à, nghe nói nhiều lão sư trong trường cũng chỉ vừa bắt đầu tu luyện thôi.