Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1671: Đổi Được Rồi




Chỉ nghe giảng thôi cũng không được, còn phải lắng nghe thật nghiêm túc, nếu không khi đi thi mà rớt môn sẽ bị trừ điểm.

Đến ban đêm, các học sinh không lang thang trên đảo, lúc trước còn có người nhặt vò sỏ, vỏ ốc trên bờ biển, bây giờ còn nhặt gì nữa, tất cả đều đi nghe tọa đàm hết rồi.

Trước kia, mọi người đều tham gia một môn học có chọn lọc, mỗi ngày kiếm được khoảng 2 – 20 điểm tích lũy.

Bây giờ người nào cũng tranh nhau hoàn thành hai, ba môn, thậm chí có người còn có thể kiếm được 45 điểm một này, quả thật là cao thủ cày điểm.

Mệt mỏi? Không mệt chút nào!

Chỉ có điều những người khác có thể kiếm điểm như vậy là vì tiết học ban ngày không tốn sức.

Nhưng sáu học sinh của học viện nông nghiệp thì khác, lúc đi học họ đã kiệt quệ rồi, đâu còn hơi sức đi kiếm điểm nữa?

Nam Cung Nguyên Ngữ cố lết hơi tàn đến tham dự một tiết học ngoài trời, kết quả vì bất cẩn ngủ gật nên còn bị trừ 10 điểm tích lũy…

Không phải do hắn không đủ kiên cường, mà vì lão sư ngoài biên chế Zard quá điên rồ, quả thật là đưa ra nhiệm vụ lao động trên giới hạn của họ.

Khi tan học, Tôn Sở Từ nhìn khu hoạt động vô cùng náo nhiệt, thầm thở dài một hơi rồi trở về ký túc xá tắm rửa.

Thoạt nhìn hắn không thể là một trong những người thuộc nhóm đầu tiên lấy được thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti rồi.

Đoàn Tử ở bên cạnh kéo tay áo hắn một cách dè dặt:

“Không sao chứ? Không cần hâm mộ họ, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể lấy được truyền thừa tu hành, chẳng qua là muộn hơn một vài ngày mà thôi.”

Tôn Sở Từ gật đầu.

Nhưng hắn biết, trong trường học tranh đấu kịch liệt như thế này, lấy thuật Hô Hấp bậc một muộn vài ngày, đến lúc đó lấy được bậc hai sợ rằng sẽ muộn vài tháng, bậc thứ ba thì sao? Có phải sẽ muộn hai năm không?

Đôi khi cuộc đời là vậy đấy, chậm chân một bước thì vĩnh viễn tụt lại phía sau.

“Xin lỗi nhé,”

Tôn Sở Từ nói:

“Làm hại ngươi đến học viện nông nghiệp với ta.”

“Nói gì vậy chứ.”

Đoàn Tử mỉm cười ngượng ngùng.

Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, thế là toét miệng cười.

Tomboy là tomboy, cười cũng chẳng đẹp.

Nhưng nụ cười rất đơn thuần.

Đang cười, Đoàn Tử bỗng nói:

“Ơ, ngươi xem bé gái bên kia kìa.”

Tôn Sở Từ quay đầu lại, đột nhiên thấy được ở trên sân bóng chuyền Tiểu Đồng Vân đang nhảy lên cao và đập một cú cực mạnh, dưới ánh nắng của buổi chiều tà quả bóng chuyền bị đập nát.

Hắn cảm thấy cạn lời:

“Là Lý Đồng Vân của Bạch Trú...Đây không phải là bé gái, rõ ràng là người sắt!”

Đoàn Tử:

“Ha ha ha ha.”

Tôn Sở Từ nghĩ đến Bạch Trú, hắn lại gãi đầu:

“Không biết ông chủ của Bạch Trú đi đâu rồi, đoàn phim trở lại rồi cũng chẳng thấy hắn đâu nữa, muốn gia nhập Bạch Trú cũng không gia nhập được.”

Đoàn Tử:

“Đúng vậy, nếu có thể gia nhập Bạch Trú thì giờ chúng ta không cần vất vả nữa.”

“Đi thôi, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, có lẽ ông chủ ấy đã quên mất chúng ta rồi.”

Tôn Sở Từ kéo Đoàn Tử rời đi:

“Đúng rồi, lần này xuyên không có khả năng chúng ta lại phải đến hoang dã một chuyến, vật tư mà ông chủ đó để lại khi trước có lẽ không đủ rồi, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình làm việc. Ta gọi điện cho Lưu Minh, buổi tối mọi người tụ họp bàn bạc xem sau khi xuyên qua thì đi săn ở đâu.”

Hắn đứng trong nắng chiều gọi điện thoại, đồng bạn Lưu Minh nghe máy.

Tôn Sở Từ cười nói:

“A lô, Lưu Minh à, tối nay đến phòng ta một chuyến nhé? Hoặc là ta đi tìm các ngươi cũng được, mọi người bàn nhau xem lần này sau khi xuyên không thì đi đâu.”

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng nói cười vui vẻ, Lưu Minh nói với giọng ngập ngừng:

“Hả? Chúng ta phải đến hoang dã à? Khoan hãy đi, nếu không Sở Từ ca xem xem còn có ai muốn đi không, trong trường có nhiều học sinh muốn đi đến vùng hoang dã lắm.”

Tôn Sở Từ im lặng vài giây:

“Được.”

Trong ký túc xá vang lên tiếng reo hò:

“Ta đổi được rồi! Hệ thống thông báo ta đến học viện dị năng nhận thuật Hô Hấp bậc một!”

“Ta cũng đổi được rồi! Ha ha ha, không uổng công ta cày điểm mỗi ngày!”

Ngày đếm ngược cuối cùng.

Cuối cùng có nhóm học sinh đầu tiên nhịn ăn nhịn mặc gom góp đủ điểm tích lũy, đổi được “chí đạo” thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti.

Những ngày qua, mọi người chỉ chăm chăm cày cuốc điểm tích lũy, đến cả rạp chiếu phim tư nhân cũng vắng tanh.

Người nào người nấy cũng trở thành nô lệ điểm số hết rồi.

Khi Tôn Sở Từ và Đoàn Tử đi ngang qua phòng ký túc vang lên tiếng hoan hô kia, cũng chỉ có thể cười gượng,

Họ chưa đủ điểm tích lũy.

Đoàn Tử kéo tay hắn:

“Không sao, chậm một chút thì cứ chậm thôi.”

“Ừ.”

Tôn Sở Từ gật đầu, sau đó đi vào cứ điểm chiến tranh.