Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1673: Nói Năng Táo Tợn




Thuật Hô Hấp rất khó bắt, tần số hô hấp lặp đi lặp lại trong thời gian dài dằng dặc, sai sót một chút bao gồm độ dài của từng nhịp hít thở khác nhau thôi là có thể thất bại ngay lập tức.

Vì vậy, toàn bộ truyền thừa tu hành chính thống khởi đầu cực khó, phải có lão sư chỉ dẫn từng bước một thời gian mới được.

Thế nhưng, viện trưởng đứng trước mặt Nam Cung Nguyên Ngữ chỉ giơ ngón tay chạm lên cổ tay hắn một cái là thuật Hô Hấp đã bắt đầu một cách tự nhiên.

Khoan đã, tiếng sấm phát ra từ cơ thể của viện trưởng mấy ngày trước giống hệt âm thanh trong cơ thể của Nam Cung Nguyên Ngữ lúc này.

Chỉ khác nhau ở chỗ tiếng sâm của viện trưởng dày và nặng hơn, kèm theo tiếng nổ đôm đốp của củi cháy.

Bỗng chốc, hình tượng của Khánh Trần trong mắt các học sinh ở đây trở nên thần bí và mạnh mẽ!

Khánh Trần lặp lại thuật Hô Hấp bậc một cho Nam Cung Nguyên Ngữ hơn trăm lần:

“Nhớ chưa?”

Nam Cung Nguyên Ngữ kinh ngạc mở mắt ra, tần số hô hấp giống như đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Đến giờ khắc này, rốt cuộc các học sinh bắt đầu nhận ra được sự đặc biệt của học viện nông nghiệp!

Khánh Trần lần lượt “bắt mạch” cho từng học sinh, đến phiên Jindai Sorane và Đoàn Tử, hắn do dự vài giây, sau đó bứt một chiếc lá của cây non trên đầu Zard xuống, lót giữa ngón tay của hắn và cổ tay của đối phương.

Zard khen:

“Skin giới hạn còn có thể dùng như vậy nữa, ngầu lắm đúng không!”

Tôn Sở Từ kinh ngạc, ngầu ở chỗ nào?

Sau khi Khánh Trần truyền thụ thuật Hô Hấp bậc một cho tất cả học sinh, các học sinh đều lập tức không kiềm chế được muốn ngồi xuống đất tu luyện.

Kết quả là họ còn chưa kịp ngồi xuống, Nam Cung Nguyên Ngữ đã nhận thấy có một luồng lực lớn trên mông đạp hắn xuống đất.

Khánh Trần lại ngồi xuống ghế dựa:

“Muốn tu luyện thì tối về phòng tu luyện đi, thứ này có thể thay thế giấc ngủ. Ban ngày ngoan ngoãn làm việc cho ta, chỗ ta là học viện nông nghiệp, không phải học viện dị năng.”

Học sinh dở khóc dở cười, hình tượng viện trường thần bí và khó lường khi nãy lại nhẹ nhàng biến trở về dáng vẻ địa chủ rồi!

“Ngươi nói xem viện trường lén lút truyền thụ Vạn Thần Lôi Ti cho chúng ta thế liệu có xảy ra vấn đề không?”

Đoàn Tử nhỏ giọng hỏi Tôn Sở Từ:

“Theo quy định của trường, mọi người đều phải dùng điểm tích lũy đổi mới được, đây là logic vận hành trong trường học, viện trưởng làm vậy chắc chắn không phù hợp với quy tắc.”

Tôn Sở Từ vừa đảo hố, vừa nói nhỏ:

“Không cần quan tâm nhiều như vậy làm gì, có gì quan trọng hơn một bộ truyền thừa tu hành chính thống sao? Lén luyện là được rồi, đến lúc đó hai chúng ta đều thành dị năng giả, dù chỉ có hai người cũng dám đến nơi hoang dã…”

Đoàn Tử ngớ ra:

“Hả, chỉ hai chúng ta thôi ư?”

Nói xong, mặt nàng đỏ bừng.

Da của Đoàn Tử vốn hơi đỏ, mà mọi người phơi nắng ngót nghét bảy ngày rồi, bây giờ má nàng vừa đen vừa đỏ.

Tôn Sở Từ nhìn nàng với ánh mắt tò mò:

“Ngươi sao thế? Say nắng à?”

Đoàn Tử cầm một nắm đất lên ném về phía hắn:

“Đi làm việc của ngươi đi!”

Tôn Sở Từ nhỏ giọng nhắc nhở:

“Sau khi về ký túc xá ta sẽ thương lượng với bạn cùng phòng, hình như hắn có bạn gái, để xem có thể đổi phòng được không, ngươi chuyển đến ký túc xá của ta.”

“Phụt!”

Đoàn Tử đứng hình:

“Tôn Sở Từ, chúng ta...chúng ta mới nắm tay có mấy ngày thôi, ngươi nói năng táo tợn thế hả?”

Tôn Sở Từ sửng sốt:

“Khi tu luyện Vạn Thần Lôi Ti, cơ thể sẽ phát ra tiếng sấm, không đổi phòng thì khi chúng ta tu luyện sẽ bị người khác nghe thấy, có lẽ việc này là hành vi cá nhân của viện trưởng, chúng ta phải cẩn thận. Ngươi yên tâm, ta sẽ mắc một tấm khăn trải giường giữa hai giường của chúng ta, ta sẽ không làm gì ngươi.”

Đoàn Tử nhìn tên trai thẳng trước mặt mình, ngơ ngác hồi lâu mới đáp:

“Được…”

Đằng xa, Khánh Trần nằm trên ghế nghe họ nói chuyện, trước kia hắn đã cảm thấy ánh mắt Đoàn Tử nhìn Tôn Sở Từ có vẻ gì đó ám muội, không ngờ cuối cùng cùng hai người này cũng thành đôi thật.

Khánh Trần nói:

“Làm việc chăm chỉ cho ta, đừng có mà lén thì thầm to nhỏ.”

Sáu học sinh lại làm việc, dù biết chỉ là công việc đào hố, lấp hố chẳng hê có ý nghĩa thì họ đều vô cùng hăng hái.

Đốc công ngoài biên chế Zard ở bên cạnh gãi đầu, thậm chí có cảm giác đột nhiên mình không có đất dụng võ.

“Này, các ngươi không nghỉ một lát à?”

Zard nói:

“Các ngươi như vậy khiến ta trông ngu ngốc lắm đấy.”

Sáu học sinh nhìn hắn.

Đó là thuật Hô Hấp bậc một của Vạn Thần Lôi Ti đấy, vốn là thứ mà mọi người khát khao, cứ thế mà có được nó rồi.

Hơn nữa còn không tiêu tốn bất kỳ điểm tích lũy nào.

Tuy có người lấy được thuật Hô Hấp bậc một sớm hơn họ.

Nhưng đổi xong thì cũng chẳng còn dư điểm tích lũy nữa, cực khổ bao lâu lại thành hai bàn tay trắng.

Mà học sinh của học viện nông nghiệp lại khác, điểm tích lũy của họ vẫn còn rất nhiều…