Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1670: Khí Thế Hừng Hực




Nhưng những thứ đó không hề có tác dụng với Huyễn Vũ.

Buổi chiều 3 giờ 40 phút, tan học.

Hắn đi đến tòa nhà dạy học của học viện khoa học – công nghệ, định bụng quan sát Trần Tuế từ xa.

Nhưng đúng lúc này, đồng hồ điện tử trên tay Huyễn Vũ vang lên.

Hắn cúi đầu nhìn, không ngờ lại là một lời nhắc hẹn giờ: Ca ca, đừng quên cuộc thi cờ vây của ta, điểm tích lũy rất quan trọng với ta!

Huyễn Vũ đứng im tại chỗ 10 phút:

“Chết tiệt!”

Nói xong, hắn xoay người đi đến nơi tổ chức thi đấu cờ vây.

“Chuẩn Đề Pháp hơn ở chỗ truyền bá mau, thực lực tập thể tăng lên nhanh chóng.”

“Vạn Thần Lôi Ti được cái lực sát thương mạnh, nhưng tu luyện khá chậm, không có thực vật của khu cấm kỵ giúp đỡ thì sợ rằng tất cả mọi người phải luyện dài dài.”

Khánh Trần nằm trên ghế suy nghĩ.

Vẫn là quán đỉnh dễ xài hơn, nếu không có quán đỉnh thì Hội phụ huynh không thể phát triển lớn mạnh được!

Mỗi thành viên của Người Nhà đều có được tố chất cơ thể toàn diện hơn cả chiến sĩ gen, nhưng lại không thể phun lửa nhả sấm, nói cho cùng họ không khác chiến sĩ gen là bao.

Nhưng ưu thế lớn nhất của Chuẩn Đề Pháp chính là có thể quán đỉnh.

Có được Chuẩn Đề Pháp, một người truyền hai người.

Vạn Thần Lôi Ti lại khác, tối hôm qua hắn mới bảo Tiểu Đồng Vân thử tu luyện, tiểu cô nương có thiên phú tu hành cao, vừa tu luyện hai tiếng là có thể phóng điện rồi.

Nếu hơn sáu mươi nghìn người du hành thời gian trong trường học đều có thể phóng điện chơi thì phải kinh khủng đến mức nào?

Chẳng qua thuật Hô Hấp bốn cấp bậc của Vạn Thần Lôi Ti cũng nhắc nhở Khánh Trần một việc, nếu như tất cả truyền thừa tu hành chính thống đều phải thông qua vấn tâm mới có thể đạt đến cấp A, vậy chắc chắn Chuẩn Đề Pháp cũng có thể đạt đến cấp A.

Đối với Kỵ Sĩ, vừa xông lên đã dùng luôn thuật Hô Hấp bậc bốn, người nào người nấy đều kêu la không chịu nổi.

Nhưng với những người ty hành Chuẩn Đề Pháp, ba cấp bậc đầu của thuật Hô Hấp giống như làm nền cho bậc thứ tư, giảm bớt thương tổn do sử dụng trực tiếp thuật Hô Hấp bậc bốn mang lại.

Rốt cuộc trong Chuẩn Đề Pháp ghi lại, trước kia trong núi tuyết Tây Nam từng có Phật gia cấp A!

Dị năng giả cấp A yếu một chút cũng là cấp A!

Tuy phần lớn người vẫn khốn khổ vấn tâm, nhưng rồi sẽ có người tài năng xuất chúng vượt qua được cửa ải này.

Chưa biết chừng trong Bạch Trú và Hội phụ huynh cũng sẽ xuất hiện vài dị năng giả cấp A cũng nên.

Lúc này, nếu Phật gia dưới suối vàng nghe được những gì Khánh Trần nói, có khi sẽ nhảy dựng lên mắng chửi, một người đánh không lại 12 Kỵ Sĩ cấp A là nhược á? Kỵ Sĩ có còn biết xấu hổ không hả?

Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn, công việc của học viện nông nghiệp hôm nay vẫn là đào hồ, thật là một ngày đơn điệu và nhàm chán.

Hắn nhắm mắt, tiếp tục tu luyện thuật Hô Hấp của Vạn Thần Lôi Ti, khiến lôi tương trong cơ thể phát triển không ngừng.

Hiện nay, lôi tương trong người hắn vẫn còn rất nhỏ, thậm chí còn không thể lấp đầy phủ tạng, biết đâu một ngày nào đó lấp đầy được cơ thể là có thể đột biến giống như chân khí của Kỵ Sĩ.

Trong lúc tu luyện, sáu học sinh nghe được tiếng sấm ầm ầm phát ra từ cơ thể của Khánh Trần, ai nấy đều kinh ngạc và khó hiểu.

Chỉ có điều, cuộc sống của họ cũng khô khan và buồn tẻ như mảnh đất này, cứ đào hố, lấp hồ, như thể không thấy tận cùng.

Trong học viện, các học sinh hừng hực khí thế kiếm điểm tích lũy.

Tất cả mọi người giống như phát điên vậy, trước kia chơi World of Warcraft cũng không hăng say đến vậy.

Vạn Thần Lôi Ti!

Chỉ cần có thể lấy được truyền thừa tu hành, việc đó quan trọng hơn tất cả!

Mọi người đều đã từng lãng phí thời gian ở thế giới, họ biết rõ nếu có thực lực thì cuộc sống sẽ đón nhận những thay đổi nghiêng trời lệch đất thế nào.

Có thể giết chết đại ca của câu lạc bộ, tự mình lên làm đại ca.

Có thể làm vệ sĩ cho đội buôn hoang dã.

Có thể tự làm thợ săn hoang dã.

Có thể không bị bắt nạt nữa.

Có thể tổ chức thành đội, nhóm đi khu cấm kỵ thám hiểm, có thể đi xem đại thụ chọc trời trong truyền thuyết ở khu cấm kỵ số 002.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm, một phương pháp tu hành chính thống trở nên vô cùng sáng lóa.

3 giờ 40 phút chiều tan học, tất cả mọi người lao ra khỏi lớp học như ong vỡ tổ.

Đầu tiên là tham gia hoạt động thể thao, kiếm một điểm tích lũy.

Đánh bóng chuyền, đánh bóng bàn, quần vợt, chơi bóng rổ, đá bóng, trò gì cũng có, tuy hơi mệt nhưng điểm tích lũy quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Dần dà, trong trường học không còn mọt sách hay ma ốm, một đám học sinh đeo kính còn chơi hăng hơn bất kỳ ai.

Đến khi gần tối cũng là lúc bắt đầu các chương trình học ngoài trời, sinh tồn dã ngoại, kinh nghiệm hoang dã, thể thao mạo hiểm, kiến thức về súng ống, kiến thức sơ cấp cứu, tổng cộng 27 môn học, môn nào cũng kín học sinh, lớp học chen chúc bốn trăm người, nóng đến mức ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.