Hai cô gái khóc xong thì làm tiếp, làm xong thì lại khóc, Zard tồn tại chính là để phân phối nhiệm vụ cho mỗi người, bảo đảm ai nấy đều sử dụng thể lực đến mức cực hạn, cho đến khi cảm xúc của mọi người chạm đến ranh giới sụp đổ…
Trời sẩm tối, Khánh Trần cười híp mắt:
“Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi. Đúng rồi, xét thấy mọi người khá bận rộn với việc học ở học viện nông nghiệp, không có thời gian tham gia nhiệm vụ ngoại khóa, cho nên trong thời gian học tập ở học viện nông nghiệp, hằng ngày mỗi người sẽ nhận được 30 điểm tích lũy, đây là cho điểm cố định. Mọi người về nghỉ đi, mai gặp lại.”
Khánh Trần bổ sung thêm:
“Đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy quá vất vả thì có thể tìm Lộ Viễn xin chuyển học viện, mỗi một người có một cơ hội.”
Nói xong, hắn đưa tất cả mọi người ra khỏi cứ điểm chiến tranh.
Lúc này, vô số học sinh tập trung ngoài cứ điểm, họ yên lặng nhìn tám học sinh, người nào trông cũng lấm lem bùn đất, trên tóc còn vương cỏ dại, tất cả đều mệt đến mức sắp không đi nổi.
Mới đầu, các học sinh còn tưởng trong học viện nông nghiệp có gì đó mờ ám, có lẽ là có chương trình học bí ẩn nào đấy.
Nhưng bây giờ, họ nhìn công chúa chạy trốn Jindai Sorane ngày thường ăn diện xinh đẹp trông giống như nghi phạm chạy trốn, tức khắc tin tưởng trong học viện nông nghiệp...quả thật là trồng trọt!
Đặc biệt là Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân, hai người họ vừa đi vừa khoác.
Quá tàn nhẫn...
Đi về ký túc xá.
Trong số tám người, ngoại trừ ba người Tôn Sở Từ, Nam Cung Nguyên Ngữ và Jindai Sorane, những người còn lại không có cách nào giữ được bình tĩnh.
Tất cả đều gào khóc, từ ngoài cửa cũng có thể nghe tiếng tiếng khóc lóc thê thảm của họ.
Có vài học sinh hãy còn suy nghĩ có nên đến học viện nông nghiệp không lập tức rút lui.
Họ nhìn cứ điểm chiến tranh đen sì ngay gần đó, thậm chí trong lòng cảm thấy sợ hãi...
...
Trong cứ điểm chiến tranh, Trịnh Viễn Đông bước ra từ trong bóng tối, hắn mỉm cười nhìn Khánh Trần:
“Ngươi tuyển sinh mãi mới được tám học sinh, tại sao lại gây khó dễ cho họ như thế?”
Khánh Trần nằm trên ghế nhìn thủ lĩnh của Côn Luân:
“Không đánh không nên người, chắc ngươi cũng hiểu đạo lý này nhỉ? Tiếp theo, trước khi học kỳ này kết thúc mọi người còn có ít nhất nửa năm bên nhau, sau này không biết còn phải sống chung với nhau bao lâu. Lâu rồi thì kiểu gì thầy trò cũng có chút tình cảm với nhau, vậy thì họ đều không thể là những kẻ vô dụng được, bằng không một ngày nào đó họ tự “tìm đường chết”, ta lại phải thương tâm buồn bã, không có lời.”
Đây là lần thứ hai Khánh Trần làm lão sư, lần đầu tiên là ở Giảng Võ đường của Lý thị và biệt viện Thu Diệp.
Lần đó, hắn nhận Lý Khác và Khánh Nhất làm đệ tử, ngoại trừ hai người này, dù mấy người Lý Thúc xảy ra chuyện thì Khánh Trần cũng khó có thể làm như không thấy.
Dù sao đó cũng là những học sinh thật lòng tôn kính hắn như lão sư.
Ràng buộc thầy trò ấy không giống như chuyện đi học ở thế giới ngoài, tình cảm đối bên đậm sâu hơn nhiều.
Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Khánh Trần:
“Ngươi là viện trưởng, ta không quan tâm ngươi dạy học kiểu gì, sau này còn tuyển thêm học sinh được nữa không cũng mặc kệ, rốt cuộc ngươi muốn trống thứ gì ta cũng không để ý. Chuyện lúc trước ngươi suy xét thế nào rồi, giao dịch không?”
“Có.”
Khánh Trần đứng dậy, nói một cách nghiêm túc:
“Ta đã tìm được thứ ngươi muốn.”
“Ta biết.”
Trịnh Viễn Đông cười nói:
“Dù sao cũng là ảnh tử của Khánh thị đích thân ra tay, muốn tìm một thứ bị người khác xem nhẹ là một việc hết sức dễ dàng.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Không dễ, không dễ chút nào.”
Ngoài người nhìn vào thì giống như ảnh tử ra tay là cướp được đồ về, nhưng Khánh Trần biết rõ, ca ca của hắn mỗi lần sử dụng năng lực đều là đang tự tay chấm dứt tính mạng của mình.
Người nắm giữ năng lực thời gian sẽ bị thời gian cắn trả.
Vì vậy, tất cả mọi người trên thế gian này đều có thể nói ảnh tử dễ dàng tìm được thứ này, nhưng hắn không thể nói vậy.
Vì đây là thứ mà ca ca của hắn dùng mạng đổi lấy cho hắn.
Khánh Trần lấy một tờ giấy từ trong túi ra:
“Ngươi tìm năm lão đạo sĩ hiểu tiên nhân triện đấy, miếu cổ trong núi sâu nhất định có người hiểu được nó, đến lúc đó ta sẽ bảo họ dịch thứ này ra, giao nguyên vẹn cho ngươi.”
Trịnh Viễn Đông khá bất ngờ:
“Ồ, phương pháp tu hành chính thống toàn là thuật Hô Hấp, hơn nữa thuật Hô Hấp của mọi phương pháp tu hành đều phân chia giai đoạn, ta còn tưởng ngươi chỉ lấy thuật Hô Hấp ra trao đổi với ta thôi chứ.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta muốn giao bản hoàn chỉnh cho ngươi, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ta muốn tổ chức Người Bàng Quan giúp ta một việc, đó là tìm ra thủ phạm chân chính sau màn giết Ninh Tú năm xưa.”