Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1659: Lão Sư




Liễu Ninh mỉm cười vui vẻ:

“Còn muốn chèo kéo ta nữa cơ à, tỉnh lại đi, bọn ta dùng toàn bộ điểm tích lũy đổi sân trọng lực. Buổi chiều sau giờ học ta còn phải đến lớp sinh tồn dã ngoại nữa, khóa học đó nhiều điểm lắm.”

“Quào, không ngờ ngươi lại chọn được môn đó!”

Đường Duy hâm mộ không thôi.

Lão sư không nhiều, một lão sư cũng chỉ có thể dạy một lượng học sinh hữu hạn, vì vậy những môn học nhiều điểm tích lũy học sinh đều phải giành giật.

Kỳ thi cuối kỳ đạt tiêu chuẩn cũng sẽ được cộng nhiều điểm tích lũy hơn.

Lúc này, Trần Tuế nhìn một câu trả lời trên mạng, bỗng cau mày.

Lại thấy trong bài viết của Ma Kinh Kinh có người hỏi:

“Đại ca, ông chủ Khánh Trần có đến trường không?”

Ma Kinh Kinh trả lời:

“Có, ở học viện khoa học – công nghệ.”

Trần Tuế chần chừ, Khánh Trần đã đến trường rồi ư? Hơn nữa còn ở ngay trong học viện khoa học – công nghệ?

Hắn rà soát lại ký ức một cách cẩn thận, nhưng thật sự không nhớ ra được rốt cuộc có ai phù hợp với những đặc trưng của Khánh Trần.

Không được, hôm nay đi học hắn phải quan sát thật kỹ.

Khánh Trần khoan thai bước qua cánh cửa thần kỳ, lúc đi ra hắn đã đến phía sau một tảng đá ngầm cách đó một cây số. Hắn nhập mật mã rồi đi vào một đường hầm dài.

Đây là đường hâm Jinguji Maki xây riêng cho Khánh Trần để hắn lẻn vào học viện nông nghiệp.

Khánh Trần thay đổi quần áo và diện mạo trong đường hầm, sau đó nghênh ngang đi đến cứ điểm chiến tranh.

Trong cứ điểm, tám học sinh yên lặng đứng trên quảng trường,

Họ quan sát xung quanh, bên ngoài cứ điểm thoạt nhìn rất hùng vĩ, nhưng bên trong lại...trụi lủi.

Cứ điểm lớn hơn sân bóng này không có gì khác ngoài đất.

Không đúng, còn có nhiều dụng cụ nông nghiệp.

Một người đứng trên quảng trường, một mầm cây mọc trên đầu, hắn đưa lưng về phía mọi người:

“Bắt đầu từ hôm nay, ta là lão sư được mời tới dạy các ngươi trong mấy năm tiếp theo, nếu như ngươi muốn hỏi ta là ai…”

Tám học sinh nhìn bóng lưng của kẻ kỳ quái này:

“...Lão sư Zard, trong học viện nông nghiệp có mỗi mình ngươi thôi sao?”

“Ớ, bị đoán trúng thân phận rồi, quả nhiên ta rất nổi tiếng mà.”

Zard xoay người lại:

“Khụ, khụ, không phải chỉ có mỗi mình ta, còn có viện trưởng nữa, hắn sắp đến rồi đây.”

Khi Khánh Trần bước ra từ tòa công trình chính của cứ điểm, hắn cười nói:

“Chào mọi người, ta là viện trưởng của học viện nông nghiệp, bình thường mọi người cứ gọi ta viện trưởng là được.”

Lần này, Khánh Trần thay đổi vẻ về ngoài để tránh phiền toái, thậm chí còn lược qua cả tên, dùng chức vụ thay thế luôn.

Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Jindai Sorane, Nam Cung Nguyên Ngữ và nhóm Ma Kinh Kinh ngơ ngác nhìn nhau, viện trưởng này là ai, họ chưa thấy bao giờ.

Nhưng mọi người nghĩ đến truyền thuyết về Khánh Trần, họ đều có vài suy đoán trong đầu, chẳng qua không có cách nào chứng thực.

Khánh Trần cười nói:

“Học viện nông nghiệp khác với những học viện khác, chúng ta lấy động thủ làm chủ, có thể động thủ tuyệt đối không động khẩu. Ta nói động thủ ở đây không chỉ là nội dung dạy học mà cũng là thái độ của mọi người ở thế giới trong, hiểu không?”

Tám học sinh đưa mắt nhìn nhau:

“Hiểu rồi…”

Trong thoáng chốc, họ nhìn cứ điểm chiến tranh sừng sững xung quanh, nhớ đến lời mà viện trưởng vừa nói, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc họ có phải học sinh của học viện nông nghiệp hay không…

Khánh Trần dặn dò:

“Được rồi, bắt đầu thôi, trước tiên đào hố cây ở nơi này, mỗi hố cách nhau 2,5 mét. Xẻng ở ngay bên cạnh, bắt đầu đi.”

Hắn nói xong thì Nam Cung Nguyên Ngữ xoay nguwoif đi lấy xẻng đầu tiên.

Những người khác hãy còn chần chừ, không phải là đi học à, lẽ nào không dạy cách gây trồng thực vật? Sao vừa bắt đầu đã đào hố luôn thế?

Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người gồm cả Jindao Sorane đều bắt tay vào làm việc.

Zard ngoan ngoãn dọn ghế dựa tới, Khánh Trần nằm trên ghế, còn hắn ở bên cạnh quạt mát.

Hai người họ giống hệt như địa chủ và tay sai của địa chủ…

Zard thì thầm:

“Ông chủ, đào hố trồng cây ta dùng ba giây là làm xong rồi, cần gì phải để họ lãng phí thời gian.”

“Không giống.”

Khánh Trần chỉ nói hai chữ ngắn ngủn, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nhớ lại những loài cây nổi danh và hữu dụng trong khu cấm kỵ của Liên Bang.

Khánh Trần quyết định.

Hắn phải đi đến các khu cấm kỵ, chuyển toàn bộ các loài thực vật hữu dụng đến học viện nông nghiệp!

Tối hôm qua, Jinguji Maki đã thí nghiệm, quả thật có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật trong khu cấm kỵ như trà Cảnh Sơn trên Kình Đảo, tuy chậm hơn các loài thực vật bình thường như ít nhất điều đó chứng minh được cố gắng của hắn không hề uổng phí!

Trong tương lai không xa, Bạch Trú có thể có được nguồn lá trà và trái cây không giới hạn!

Cả ngày hôm nay, trong tám học sinh, ngoại trừ Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân, sâu học sinh còn lại chưa từng lười biếng.

Cho dù là Jindai Sorane cũng không hề.

Mà Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân, chỉ cần hơi thả lỏng một tí là sẽ bị Zard đuổi theo chạy khắp cứ điểm, nếu bắt được thì phải bị trồng trong đất.