Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1658: Động Tĩnh




Thời gian đi học của học viện người du hành vẫn thoáng hơn trường học ở thế giới bình thường.

Dù là lớp lớn hay lớp nhỏ, tất cả đều vào học lúc 10 giờ sáng với hai tiết học.

Buổi chiều cũng học hai tiết, 3 giờ 40 tan học.

Lúc nhàn rỗi, mọi người có thể làm những việc mình thích, chẳng hạn như chơi quần vợt, chơi bóng rổ, đá bóng, hoặc là thuê phòng thí nghiệm của học viện để làm thí nghiệm.

Có thể thuê biệt thự có bể bơi gần ký túc xá để tổ chức tiệc tùng.

Cũng có thể thuê server của trường học để xây dựng website và kinh doanh.

Sau khai giảng, quán bar không còn miễn phí nữa, muốn uống rượu phải dùng điểm tích lũy để đổi.

Tiền thuê cần phải giao nộp không phải tiền mặt mà là điểm hoạt động mình tích lũy được.

Chẳng hạn như tổ chức Ma Trận thành lập một câu lạc bộ, có thành viên trong câu lạc bộ chơi quần vợt một tiếng sẽ được năm điểm tích lũy, câu lạc bộ cũng được năm điểm.

Trong câu lạc bộ có người tham gia hoạt động ngoại khóa như sinh tồn dã ngoại, thành viên ấy và câu lạc bộ sẽ được 15 điểm.

Có người cung cấp cho Côn Luân tin tức quan trọng về thế giới trong thì người đó và câu lạc bộ được thêm 15 điểm.

Ngoài ra còn có sân trọng lực để tu hành, buổi chỉ đạo riêng với lão sư dạy kỹ xảo chiến đấu của học viện, hướng dẫn du lịch khi muốn đến vùng hoang dã du lịch khu cấm kỵ, đêu có thể dùng điểm tích lũy trong trường để đổi.

Vì vậy, mỗi buổi chiều sau giờ học, các thành viên của mọi câu lạc bộ bắt đầu tích lũy điểm cho tổ chức của mình giống như thành viên của bang hội chơi game làm nhiệm vụ…

Bận rộn như kiến thợ.

Đây là điều mà Côn Luân muốn nhìn thấy, họ hy vọng dùng phương thức giải trí này để cho học sinh tự phát mau chóng đoàn kết lại.

Nói cho cùng, ở thế giới trong người du hành là những kẻ ngoại lai, chỉ có đoàn kết mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Hơn nữa, họ cũng mong thông qua những việc này có thể khiến các học sinh sớm học được cách dùng nỗ lực để đổi lấy sự hưởng thụ, chứ không phải được cơm bưng nước rót như ở nhà.

Sự thật chứng minh, khi trường học hình thành bầu không khí như vậy, mọi người trở nên tích cực.

Ngay cả những đứa trẻ trước kia rất lười biếng cũng bắt đầu làm nhiệm vụ sau khi tan học.

Các câu lạc bộ cũng đang cố gắng mời gọi người khác đặc biệt là những học sinh biết làm nhiệm vụ, họ đưa ra đủ loại ưu đãi…

Những đại thần làm nhiệm vụ nhiều, có kinh nghiệm phong phú ngay lập tức được mọi người săn đón.

“Vừa rồi các ngươi có thấy động tĩnh của học viện nông nghiệp kia không?”

Liễu Ninh của Hồng Diệp hỏi các bạn cùng phòng.

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta dậy muộn, vừa đi ăn sáng, sao thế?”

Trần Tuế ở bên cạnh bĩu môi:

“Có người đăng ký học viện nông nghiệp thật, chẳng biết mấy người đó nghĩ gì nữa. Nam Cung Nguyên Ngữ thì ta từng nghe về hắn rồi, hắn được xếp vào học viện dị năng nhưng tự đăng ký sang học viện nông nghiệp. Trong học viện dị năng có lão sư chuyên nghiệp hướng dẫn tu hành, học viện nông nghiệp thì có được cái gì? Tìm lão sư dạy hắn cày cấy à? Rốt cuộc vẫn quá trẻ tuổi, làm việc quá xúc động, hoàn toàn không suy xét đến tương lai của mình.”

Khánh Trần hớn hở nghe hắn nói:

“Học viện nông nghiệp tệ đến mức đó cơ à?”

Trần Tuế suy nghĩ:

“Nói thật thì cũng không phải, nhất định học viện nông nghiệp có điểm gì đó đặc biệt, nếu không hiệu trưởng Trịnh cũng sẽ không thành lập học viện như vậy. Nhưng quan trọng là học viện nông nghiệp rốt cuộc có thể làm được gì? Không ai biết được cả.”

Thật ra, mọi người không phải đồ ngốc, cứ điểm chiến tranh đột ngột mọc lên kia vừa nhìn đã biết không bình thường, nhưng kiến thức và tư duy quyết định trí tưởng tượng, mọi người thật sự không đoán ra được có thể làm gì trong học viện nông nghiệp.

Không phải là trồng trọt sao?

Khánh Trần mỉm cười, lắc đầu:

“Các ngươi trò chuyện đi, ta phải đi học.”

“Trần Niên, sao mấy hôm trước ngươi không về phòng?”

Trần Tuế dò hỏi.

“À, ta được chọn vào hệ Vu Sư của học viện dị năng, ba ngày đó tập huấn cho nên không trở lại.”

Khánh Trần thuận miệng giải thích:

“Tối gặp lại nhé.”

Trong ký túc xá, Tần Tuế tỏ ra hết sức hâm mộ:

“Không ngờ Trần Niên trông bình thường thế mà lại được học viện chọn trúng, Đường Duy, từ nay về sau chúng ta cố gắng chèo kéo hắn, nhiệm vụ câu lạc bộ phải làm bây giờ hơi nhiều, chúng ta không thể để vuột những người có năng lực được. Thuê một phòng thí nghiệm cần 2500 điểm tích lũy mỗi tháng, thuê một phòng máy có server cần 2000 điểm. Tổ chức Ma Trận chúng ta phải trải rộng quầy hàng, cần phải cố gắng hơn mới được. Học kỳ này kết thúc thì chúng ta đi thuê hai căn biệt thự để chúc mừng.”

Hai mắt Đường Duy sáng rực lên:

“Yên tâm đi, mọi người cũng đang cố gắng lắm. Liễu Ninh, ngươi muốn gia nhập với bọn ta không?”

Một câu lạc bộ có thể thu nạp tối đa một trăm người, tổ chức Ma Trận có 87 người, họ còn phải rủ thêm 13 người nữa mới có thể xem như lấp đầy câu lạc bộ.