Lộ Viễn sắp hộc máu tới nơi rồi, đang làm cái khỉ gì thế này, Khánh Trần đang làm gì vậy, tại sao lại phải thành lập một cứ điểm trên Kình Đảo!
Thần kinh à!
Ông chủ Trịnh, ngươi quản giáo hắn đi!
Vào giờ phút này, còn có mấy nghìn học sinh cũng phản ứng giống như Lộ Viễn, họ vừa mới ăn sáng xong, sau đó đứng trên quảng trường bên ngoài ký túc xá, ngơ ngác nhìn cứ điểm hùng vĩ cách đó không xa, cùng với bảng hiệu “Học viện nông nghiệp”.
Trước sự điều chỉnh của Jinguji Maki, Kình Đảo đã bắt đầu nổi lên những cơn gió mùa vĩ độ bắc, nhiệt độ duy trì ở mức 23 – 28 độ, các học sinh cũng thay quần áo mùa hè.
Nam sinh đều mặc áo sơ mi cộc tay và quần xanh sẫm.
Nữ sinh mặc áo màu xanh tia và váy xếp ly qua gối cùng màu, thoạt trông vừa dạt dào hơi thở thanh xuân lại vừa thanh lịch, tao nhã.
Có học sinh lẩm bẩm:
“Cái này mà là học viện nông nghiệp á? Chắc chắn không phải học viện chiến tranh à?”
Học viện nông nghiệp mà xây thành thế này, khiến các học sinh nghi ngờ rốt cuộc học sinh của học viện nông nghiệp học cái gì…
Hơn nữa, không phải học viện nông nghiệp các ngươi trồng cây nông nghiệp à, có cần trông coi nghiêm ngặt đến thế không?!
Xây dựng thành cứ điểm chiến tranh!
Bên trong trồng vàng chắc?!
Nếu lúc trước khi đổ bộ Normandy mà quân Đồng minh gặp phải thứ này, có thể lên bờ được hay không cũng khó nói trước được…
“Học viện nông nghiệp xuất hiện rồi, thế học sinh đâu? Mau quan sát xem có những ai đăng ký học viện nông nghiệp?”
Có người nói.
Lúc này, nhóm Ma Kinh Kinh bất chấp tất cả đi đến cứ điểm trong ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu và hoang mang của các bạn học.
Đến trước cổng, cửa sắt nhỏ của cứ điểm được nâng lên, sau khi họ đi vào thì lại ầm ầm đóng kín.
Giống như một con quái thú nuốt trọn họ.
“Khoan đã, đó chẳng phải là nhóm Ma Kinh Kinh nổi tiếng trên mạng hay sao? Tại sao cả bốn người họ lại đăng ký học viện nông nghiệp?”
“Ơ, lạ thật.”
“Hở? Jindai Sorane!”
Jindai Sorane ra khỏi đám đông và cũng đi về phía tòa cứ điểm, sau đó biến mất sau cánh cổng.
Sau khi đến học viện, ngay lập tức cô gái này trở thành tiêu điểm bởi vì thân phận đặc biệt của mình.
Mọi người đều biết chuyện nàng cắt đứt quan hệ với tập đoàn Jindai, cho nên đặt cho nàng biệt danh là nàng công chúa chạy trốn của Jindai.
Nhưng bây giờ công chúa vậy mà lại đi làm ruộng ư?
Công chúa làm ruộng còn có thể gọi là công chúa nữa sao?
Không ai ngờ tới Jindai Sorane sẽ lựa chọn như vậy!
Họ chưa kịp ngạc nhiên xong thì Nam Cung Nguyên Ngữ của Hội Tam Điểm cũng bước ra, hắn dặn dò các thành viên trong tổ chức:
“Ta nhận được tin của ảnh tử tiên sinh bảo ta vào học viện nông nghiệp, tuy ta cũng không biết tại sao nhưng nếu ảnh tử tiên sinh đã ra lệnh, dù thế nào ta cũng phải đi xem mới được.”
Các thành viên của Hội Tam Điểm gật đầu, khuôn mặt họ dày dặn phong sương, lại nhiều hơn mấy phần kiên nghị và ẩn nhẫn so với các học sinh khác.
Trên mặt của toàn bộ thành viên của Hội Tam Điểm đều sạm đen vì cháy nắng, bàn tay chai sần, giống như những người kiếm sống trong hoang dã.
Yên lặng, kín tiếng, có tổ chức có kỷ luật.
Đó là ấn tượng của tất cả học sinh về Hội Tam Điểm.
Nếu Ma Trận giống như một nhóm hacker, Hồng Diệp như người tu hành, vậy thì Hội Tam Điểm rèn luyện trong hoang dã suốt vài tháng giống như quân nhân.
Đây là những người du hành mà ảnh tử đích thân đưa đến hoang dã tôi rèn, ngay cả Khánh Trần cũng không biết họ đã trải qua những gì trong hoang dã.
Nam Cung Nguyên Ngữ đi về phía cứ điểm nông nghiệp, các học sinh đều nhìn về phía hắn.
“Là người của Hội Tam Điểm.”
Đối với các học sinh khác mà nói, Hội Tam Điểm là tổ chức mới nổi lên gần đây, điều kỳ lạ là tổ chức của người du hành học cấp ba ở Lạc Thành không giống những học sinh khác sống tạm bợ trong thành phố.
Nam Cung Nguyên Ngữ rất có quyết đoán mà mang tất cả mọi người xông ra ngoài, vượt qua khu cấm kỵ số 002, cắm rễ ở khu dân cư của người hoang dã.
Các thành viên của Hội Tam Điểm tu hành Chuẩn Đề Pháp, khi trở về thì tu hành ở sân sau biệt thự của La Vạn Nhai, thực lực bình quân mạnh mẽ, thậm chí trong số mấy chục người này còn có hai cao thủ cấp C.
Tổ chức như thế đã có thể nổi danh ngang với Hồng Diệp rồi.
Nhưng bởi vì họ đến vùng hoang dã, cho nên đến tận bây giờ vẫn không có một ai biết được thông tin cụ thể của những học sinh này.
Họ giống như một thanh đao, đến hoang dã trong sự chỉ dẫn của ảnh tử và được mài bén.
Khi tới học viện, họ mới dần dần được người ta biết đến.
Bấy giờ, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử cũng bước ra khỏi đám đông, lặng lẽ đi vào cứ điểm.
Tám học sinh của học viện nông nghiệp đã có mặt đông đủ.