Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1656: Ông Chủ Hào Phóng




ID Chiến Sĩ Nọ đăng bài:

“Thật ra học viện nông nghiệp là chiến thuật tâm lý của hiệu trưởng Trịnh đúng không. Lúc trước học sinh được xếp vào học viện cơ sở đều đang làm ầm làm ĩ, mọi người cảm thấy mình bỗng biến thành học sinh kém, thế là không công bằng với mình. Giờ thì hay rồi, thành lập học viện nông nghiệp còn kém hơn học viện cơ sở, học sinh của học viện cơ sở không phải yếu kém nhất nữ rồi. Đỉnh thật.”

Thời nay, bình thường học sinh ở nhà đến cái bát còn không rửa.

Bây giờ bảo họ đi xuống đồng trồng trọt, nhổ cỏ, phun thuốc trừ sâu, bón phân, bất kể là đông hay hè đều phải dãi nắng dầm mưa đội tuyết, có học sinh nào chịu làm mấy việc này?

Dù không học được kỹ năng cao cấp gì ở học viện cơ sở, nhưng chí ít còn tốt hơn là làm việc nặng nhọc.

Đặc biệt là con gái, họ nghĩ đến việc phải phơi nắng thành cục than là chùn chân rồi.

Mấy người Ma Kinh Kinh nhìn thấy bài viết trên diễn đàn thì nở nụ cười sung sướng, như có niềm vui mang tên “mọi người đều say mình ta tỉnh”.

Học viện nông nghiệp kém? Khi các ngươi biết học viện nông nghiệp trồng cái gì, khi các ngươi biết viện trường là ai, sợ rằng hối hận cũng không kịp.

Dần đà, trên diễn đàn trường bắt đầu suy đoán bảy tên ngốc báo danh rốt cuộc là ai, nhưng vấn đề này chỉ dựa vào suy đoán thì đoán mãi cũng không ra.

Hiện tại, Zard ngồi một mình trong ký túc xá, bấm vào mục đăng ký một cách điên cuồng.

Nhưng dù hắn thử kiểu gì thì hệ thống đều đưa ra thông báo “Bạn bị từ chối”.

Zard:

“?”

Hắn căm uất gọi điện cho Khánh Trần:

“Có chuyện gì thế ông chủ, thế này quá cầu rút ván quá vậy? Vì Bạch Trú ta từng lập công! Từng đổ máu! Ngươi không thể làm vậy với ta!”

Khánh Trần trả lời một cách bình tĩnh:

“Ngươi là lão sư được mời đến dạy của học viện nông nghiệp, tham gia cùng với học sinh làm gì?”

Tức khắc Zard chuyển buồn thành vui:

“Ông chủ hào phóng quá!”

Sóng gió do học viện nông nghiệp gây nên từ từ lắng xuống, các học sinh cũng dần chìm vào giấc ngủ, ngày mai là buổi học đầu tiên, không thể đến trường với cặp mắt gấu trúc được.

Đúng 4 giờ sáng.

Số người đăng ký bỗng tăng từ 7 lên 8.

Đêm khuya vẫn có người không yên giấc.

Ma Kinh Kinh nằm trên giường, hỏi Dịch Văn Bác:

“Đúng rồi Văn Bác, ngươi nói xem tại sao học viện nông nghiệp lại đưa ra điều kiện phải là học sinh lớp 11 trở lên mới có thể đăng ký báo danh?”

Dịch Văn Bác trả lời không cần suy nghĩ:

“Lớp 11 thì các môn cơ bản đều hoàn thành cả rồi, bình thường lên lớp 12 rất ít khi học thêm cái mới, toàn ôn tập lại thôi. Vì vậy, có lẽ cao thủ muốn học sinh gia nhập học viện nông nghiệp đều đã được trang bị đầy đủ kiến thức cơ bản.”

Ma Kinh Kinh gật đầu:

“Chắc là vậy thật.”

Ở một bên khác, Nam Canh Thần cũng đang gọi điện hỏi Khánh Trần:

“Trần ca, tại sao lại yêu cầu học sinh lớp 11, để bọn ta có thể gia nhập được ư?”

Khánh Trần đáp:

“Không được, các ngươi đừng gia nhập, ngoan ngoãn đi học ở học viện dị năng là được, trứng gà của Bạch Trú không thể đặt trong cùng một giỏ được. Ta đặt ra yêu cầu như thế chẳng qua là vì học sinh từ lớp 11 trở xuống vẫn chưa đủ 17, 18 tuổi, làm gì có sức làm việc?”

Nam Canh Thần:

“…”

Lúc này, Khánh Trần dựng Jinguji Maki và Lý Đồng Vân đang ngái ngủ dậy, đứng gần khu dạy học chính, lập bản vẽ thiết kế học viện nông nghiệp.

Hắn ngồi trên tảng đá ngầm, lấy một tờ giấy ra ký họa, sau đó dùng bút chì phác thảo:

“Nơi này là tháp canh...nơi này là lỗ châu mai, nơi này là tường bao…”

Maki - chan ở bên cạnh gật gà gật gù, mắt lim dim buồn ngủ.

May mà Jinguji Maki nghe lời, giúp Khánh Trân xây dựng học viện nông nghiệp theo bản vẽ sơ bộ một cách nghiêm túc: Gia viên của Bạch Trú trên Kình Đảo.

Chỉ có điều, tạm thời các thành viên của Bạch Trú sẽ không đến học viện nông nghiệp, Khánh Trần cũng không hy vọng học viện này quá nổi bật.

Sáng sớm, Lộ Viễn bị một cú điện thoại đánh thức.

Giọng điệu hết sức cạn lời của Nghê Nhị Cẩu vang lên ở đầu dây bên kia:

“Mau, nhìn ra ngoài cửa sổ!”

Lộ Viễn ù ù cạc cạc kéo rèm cửa sổ ra, sau đó đứng sững người trước cửa sổ.

Trước mắt hắn là một cứ điểm chiến tranh hoành tráng được bao quanh bởi một bức tường vây màu đen.

Trên tường bao phản chiếu ánh sáng lấp lánh của kim loại, giống như đêm qua có người khổng lồ đáp xuống phàm trần, dùng gang thỏi màu đen xếp thành cả tòa công trình, sau đó mài bóng tường bao.

Trên bức tường còn có ô cửa sổ khóa chặt, người quen với chiến tranh nhìn một phát là biết ngay đó là độ cao thích hợp nhất để đặt súng máy.

Trên chóp đỉnh của tường vây là tháp canh cùng với tường có lỗ châu mai như trên tường thành.

Ngay bên dưới tường rào là một cánh cổng thủy lực cực lớn cùng với một cửa nhỏ, trên cửa treo một tấm biển nho nhỏ: Học viện nông nghiệp.