ID Độc Cô Cầu Bại Bảy Nghìn Trận Yasuo:
“Chuyện này khiến cả Liên Bang xôn xao dữ lắm, tất cả chợ đen mà Liên Bang quản lý mấy trăm năm cũng không rõ ràng đã bị san bằng chỉ trong một đêm...Ảnh tử của Khánh thị hung hãn thật đấy.”
ID Luôn Có Thằng Ngu Chơi Yasuo:
“Quan trọng là tập đoàn tài chính như Jindai và Kashima cũng bị cướp...Lẽ nào mấy tập đoàn này không có cách nào phản kích ảnh tử à?”
Tuy rằng chợ đen khó xử lý, nhưng cũng chẳng là gì so với danh dự của các tập đoàn.
Đến cả tập đoàn tài chính mà ảnh tử của Khánh thị còn không tha thì chợ đen đã nhằm nhò gì.
Mấy người Ma Kinh Kinh vẫn ngồi im lặng trong ký túc xá.
Vậy là bốn người họ cùng đi du lịch với ông chủ của Bạch Trú và ảnh tử của Khánh thị?!
Những người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Liên Bang ấy hả?
Nhưng điều đó không quan trọng, mà quan trọng là họ biết rõ ảnh tử của Khánh thị gây ra động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là vì muốn tìm tài liệu cho Khánh Trần mà thôi.
Xét đến cùng, chuyện này là do Khánh Trần gây ra!
Một người du hành đã có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế ở thế giới trong ư?!
Khủng khiếp.
Rúng động.
Ma Kinh Kinh nói khẽ:
“Bây giờ chúng ta bị đuổi về thành phố số 10, ai có thể nói cho ta biết tiếp theo nên làm gì mới có thể dựa hơi lần nữa?”
Trong lúc trò chuyện. Dịch Văn Bác nhìn điện thoại di động, bỗng nói:
“Có vẻ như cơ hội dựa hơi tới rồi…”
Tất cả mọi người nhìn vào điện thoại di động, trên diễn đàn đột ngột xuất hiện một bài viết mới, hơn nữa còn là bài viết chính thức có dấu đỏ:
“Học viện nông nghiệp tuyển sinh công khai, toàn bộ học sinh lớp 11 trở lên đều có thể tự chủ báo danh.”
“Giới thiệu giản lược về học viện: làm nông nghiệp, trồng trọt, cung cấp vật tư và phụ phẩm nông nghiệp cho học viện. Tất cả các học sinh yêu thích lao động đều có thể tự nguyện đăng ký gia nhập.”
Tài liệu tuyển sinh cực kỳ đơn giản.
Không nói học viện nông nghiệp muốn trồng loại cây gì, thoạt nhìn giống như phải đi làm nông dân.
Tiểu Vũ ngẩng đầu, hoàn toàn mờ mịt:
“Văn Bác, ngươi nói cơ hội dựa hơi là đây ư? Cái này thì liên quan gì đến việc dựa hơi?”
Dịch Văn Bác gật đầu:
“Các ngươi có nhớ Khánh Trần làm gì ở thế giới trong không?”
Ma Kinh Kinh nói:
“Đào cây giống.”
“Chính xác!”
Dịch Văn Bác lại gật đầu, hắn ngồi trên giường, ưỡn thẳng lưng và nói:
“Khi ấy Ma Kinh Kinh hỏi hắn đào cây giống làm gì, hắn trả lời rằng chúng ta sẽ biết nhanh thôi. Ngươi nói xem, học viện nông nghiệp này liệu có phải do hắn thành lập không?”
Lý Mộng Vân ngạc nhiên:
“Hắn lập một học viện?! Chỉ để gây giống những mầm cây đó ư? Nhưng tại sao học viện lại cho phép hắn thành lập một học viện riêng được.”
“Đừng quên hắn là chủ tịch hội đồng trường, ta tin chắc chuyện này nhất định có liên quan đến hắn, muốn dựa hơi tiếp thì mau đăng ký đi.”
Dịch Văn Bác vừa nói vừa ấn vào biểu mẫu đăng ký trên điện thoại di động, dứt khoát đăng ký ngay vào thủ tục có sẵn trong bài viết, những người khác cũng nhao nhao làm theo.
Thậm chí Ma Kinh Kinh cảm thấy khá là hưng phấn khi điền biểu mẫu.
Tiểu Vũ nói với vẻ lo lắng:
“Nhưng một học viện có mấy nghìn người, chúng ta làm sao mới dựa hơi được?”
“Sợ cái gì, đối phương đã biết chúng ta rồi.”
Ma Kinh Kinh nói:
“Nhất định có ưu thế hơn người khác.”
Nhưng họ điền biểu mẫu đăng ký xong thì thấy số người đăng ký hiện nay là 4, tức khắc ngây ra như phỗng.
Tình huống gì đây, chỉ có bốn người họ đăng ký thôi ư?
“Có chuyện gì thế, mạng lag à?”
Dịch Văn Bác nghi ngờ.
Dịch Văn Bác nhìn chăm chăm bài viết một lúc lâu, rốt cuộc số 4 nhảy lên thành số 6, cuối cùng dừng lại ở số 7.
Trường học dành cho người du hành có tổng cộng bốn học viện, số lượng học sinh của các học viện khác như học viện khoa học – công nghệ ít nhất cũng có hơn ba nghìn người, còn học viện nông nghiệp...chỉ có 7 người?
Có lẽ bây giờ mọi người đều ngủ rồi, cho nên nhiều người vẫn chưa thấy bài đăng?
Ma Kinh Kinh tắt bài viết, thoát ra ngoài nhìn xem, kết quả sợ ngây người. Mấy trăm bài viết, mấy chục nghìn bình luận đều đang thảo luận về học viện nông nghiệp vừa mới xuất hiện.
Ma Kinh Kinh kêu lên:
“Không đúng, chỉ có chúng ta biết học viện là do Khánh Trần thành lập, những người khác có biết đâu, với họ gia nhập học viện nông nghiệp chẳng phải là làm ruộng hay sao? Côn Luân đã nói rồi, học sinh của học viện cơ sở cũng có cơ hội tu hành, chẳng qua không có ưu đãi phụ đạo như học viện dị năng mà thôi. Trong tình huống này, mọi người đều trở thành người du hành, ai lại muốn đi làm nông nữa.”
Dịch Văn Bác gật đầu:
“Đúng vậy, đó là ưu thế tin tức của chúng ta.”
Trong diễn đàn, ID Tên Pháp Sư Kia đăng bài nói:
“Khó khăn lắm mới đến được trường dành cho người du hành, vào học viện cơ sở cũng thôi, không ngờ lại còn phải đi làm ruộng, không biết bảy cái người đăng ký đó nghĩ thế nào nữa?”
Có người trả lời:
“Có lẽ người ta thích trồng trọt thì sao? Nhưng dù sao ta cũng không muốn lao động chân tay, ta vào học viện cơ sở là được rồi, nghe nói ở đây cũng có thể tu hành.”