Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1654: Chuyện Cũ 4




Ảnh tử:

“Nhưng mà Tiểu Trần à, ngươi không có cơ hội cũng như cái quyền này, đây mới là chuyện mà ta tiếc nuối nhất.”

Khánh Trần cúi đầu, nhẹ nhàng lau vành mắt:

“Thật ra thế này cũng tốt, bây giờ ta không có điều gì ràng buộc, không cần quay đầu lại nữa.”

Ảnh tử cười nói;

“Hồi bé ngươi đáng yêu lắm, lớn lên lại chẳng được như vậy nữa, quật cường, cứng đầu cứng cổ, ngay cả cao thủ mạng lớn như Jindai Yunhe cũng bị ngươi giết chết. Khi đó ngươi là kết tinh, bây giờ ngươi giống như sỏi thận hơn.”

Khánh Trần ngạc nhiên, sao trong lúc ngột ngạt này lại kể loại chuyện cười nhạt nhẽo này!

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi biết ai hạ độc không?”

“Không biết.”

Ảnh tử lắc đầu:

“Không điều tra ra được, đối phương ra tay cực kỳ bí ẩn. Điều khiến ta tự trách là chất độc thần kinh đó vốn dành cho ta, vậy mà lại khiến nàng chết thay ta.”

“Nhưng tóm lại là người trong Khánh thị nhỉ.”

Khánh Trần nói:

“Gia tộc của những người được chọn khác đều là người được lợi từ sự kiện này, chẳng phải thế hay sao?”

“Đâu đơn giản như vậy.”

Ảnh tử cười nói:

“Khiến cho Khánh thị lục đục nội bộ cũng phù hợp với lợi ích của các tập đoàn khác. Vì vậy suy đoán lung tung cũng chẳng có tác dụng gì, ta cũng đâu thể giết sạch tất cả mọi người trên thế giới này. Trong chuyện giết chết toàn bộ chuyên gia dùng chất độc thần kinh hồi đó có người khiến ta hối hận, ta từng tự trách rất lâu vì việc ấy. Tiểu Trần, ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu.”

Khánh Trần gật đầu:

“Ta biết.”

Ảnh tử nhìn tấm bia mộ nhỏ nhắn trong vườn hoa hướng dương kia, nói với giọng dịu dàng:

“Ta nên đến với nàng rồi, nhưng ta phải kéo một vài người xuống với ta, như vậy mới thú vị chứ.”

Nửa đêm, Khánh Trần bảo Zard thu thập toàn bộ thực vật cần nhổ trồng.

Chuyến xuyên không lần này đã cho hắn biết quá nhiều bí mật, cùng với một ít thù hận.

Nếu có cơ hội, nếu hắn tìm được hung thủ của vụ giết người bằng độc này, nhất định hắn sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.

Thời gian quay về không.

Trở về.

Thế giới chìm vào bóng tối.

0 giờ.

Thời gian đếm ngược 168:00:00.

Bảy ngày.

Ma Kinh Kinh từ trên giường ngồi dậy, cảm giác giống như đã qua mấy đời, hắn và bạn cùng phòng Dịch Văn Bác nhìn nhau, hai người họ đồng thời mở điện thoại di động lên chú ý tin tức trên mạng.

Đáng tiếc là trên mạng không có nội dung họ muốn tìm.

Hiện nay người du hành tích cực nhất gần như đều bị Côn Luân tập trung ở trường học, cho nên muốn xem tình báo thì còn phải chờ có người trên diễn đàn trường tiết lộ tin hot.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân đẩy cửa bước vào, mỗi người kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống, bốn người đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện xảy ra trong lần xuyên không này giúp họ có nhiều suy đoán mới.

Thật ra cũng không thể nói là suy đoán, dù sao khi ông chủ Bạch Trú cùng với các cao thủ thần bí bên cạnh hắn bàn bạc đều không trốn tránh người khác.

Dường như không hề lo lắng họ tiết lộ bí mật sẽ gây ra ảnh hưởng gì…

“Các ngươi nói xem, cái người bên cạnh Khánh Trần ấy, rốt cuộc là ai?”

Lý Mộng Vân phá vỡ sự im lặng.

Giọng Dịch Văn Bác ồm ồm:

“Ta có một phỏng đoán, nhưng cảm thấy phỏng đoán này hơi bị to gan lớn mật…”

Đang nói chuyện, Tiểu Vũ nhìn điện thoại của mình và nói:

“Cái người tên Zard kia vừa mới đăng một bài viết trả phí xem, mỗi lần xem mất 88 tệ.”

“Còn chờ gì nữa, trả tiền thôi.”

Ma Kinh Kinh nói.

Hiện nay, thân phận của Zard đã sáng tỏ, theo Ma Kinh Kinh suy đoán có lẽ đó là thành viên bí mật của Bạch Trú, là một cao thủ siêu cấp.

Người này đăng bài sao có thể không xem được?

Tiểu Vũ chuyển khoản thanh toán, nhưng ngay câu đầu tiên của bài viết đã không có ý nghĩa gì lại còn khiến người ta sôi máu: Các ngươi còn nhớ nỗi sợ hãi ta gieo rắc trên sân tuyết không?

“Bị điên à.”

Ma Kinh Kinh dở khóc dở cười, lừa mọi người trả 88 tệ, kết quả lại cho xem một câu châm chọc?

“Bên dưới còn gì nữa, mặt sau mới là việc nghiêm túc.”

Lý Mộng Vân nói.

Zard viết tiếp:

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, đội quân ảnh tử của Khánh thị tập kích tất cả chợ đen trong buổi tối xuyên không đầu tiên, cướp đoạt toàn bộ tài liệu lịch sử và sách cổ của nền văn minh trước đó. Ảnh tử lấy đó làm mồi dụ, lần lượt đi tìm vị trí giấu tài liệu cổ của Jindai, Kashima, Trần thị và ra tay đánh cắp. Về phần tại sao lại cướp những tài liệu này, tạm thời không có câu trả lời chính xác.”

Vốn dĩ chuyện này không phải bí mật, cho nên Zard quyết định phải nhanh tay kiếm tiền trước khi người khác hành động.

Đám người Ma Kinh Kinh nhìn xong bài viết này thì rơi vào trầm mặc.

Ảnh tử…Thật sự là ảnh tử của Khánh thị!

Có ID tên là “Lẳng Lơ Không Phải Tội” lên tiếng:

“Má ơi, thì ra là ảnh tử ra tay! Lúc đó ta đang làm việc trong chợ đen ở thành phố số 19, đêm hôm đó đột nhiên có vài cao thủ xông vào, đánh ông chủ chợ đen của ta một trận tơi bời, sau đó lục soát tài liệu, sách cổ. Bây giờ ông chủ dẫn theo cô em vợ chạy trốn rồi, ta thành ông chủ mới, cảm ơn ảnh tử của Khánh thị…”