Khánh Trần cũng biết, ảnh tử cần thời gian dừng lại vì người yêu của mình, cho nên mới thức tỉnh năng lực khống chế thời gian.
Ảnh tử nói:
“Ta nhìn thấy thời gian dừng lại ngay trước mắt ra, thế giới cũng bị ta chinh phục. Ta nhìn thấy biển cả không hóa thành nương dâu, thế sự chẳng còn đổi dời.”
“Khi thời gian dừng trôi, ta bắt đầu đầu tra toàn bộ chuyên gia dùng chất độc thần kinh trong toàn Liên Bang, tìm đến từng người từng người một. Ban đầu ta cho rằng những người này chuyên phục vụ công việc ám sát, xâm nhập tổ chức khác cho các tập đoàn, tất cả họ chết cũng không đáng tiếc, vì vậy trong năm tháng dài đằng đẵng ấy, ta bắt từng người đến một góc tối tăm, tra tìm tất cả dấu vết.”
“Nếu chứng minh được họ không tham dự sự kiện giết người bằng độc này nhưng lại nhúng tay vào án giết người bằng độc khác, ta cũng sẽ giết chết họ, chôn trong vườn trà này.”
Nghe ngữ khí của ảnh tử, Khánh Trần biết khi đó ca ca của mình đã giết người đến độ mất lý trí rồi, chuyện sắp phải mất đi người mình yêu thương khiến cảm xúc của hắn gần như chạm đến ranh giới vỡ nát.
Ảnh tử nói tiếp:
“Ta tốn 39 năm mới tìm ra 371 chuyên gia dùng chất độc thần kinh và người theo nghề này, sau đó ta phát hiện...có một chuyên gia dùng chất độc thần kinh vô cùng nổi tiếng biến mất. Khi ấy ta biết, chất độc thần kinh trên người nàng do người đó nghiên cứu, chế tạo, mà hắn rất có khả năng đã bị giết người diệt khẩu.”
“Ta lại tiêu phí 8 năm tìm tung tích của tên chuyên gia đó, nhưng không thu hoạch được gì. Dường như cả thế giới không một ai biết rốt cuộc hắn đi đâu. Khoảnh khắc ấy ta vô cùng tuyệt vọng, nhưng ta nhớ nàng từng nói với ta, dù trên đời này không có ai chịu giúp ngươi, thì ngươi cũng phải dựa vào chính sức mình mà sống tiếp một cách sạch sẽ. Vì vậy, ta bắt đầu tự học ngành chất độc thần kinh.”
Ảnh tử:
“Ta lại dùng 40 năm bắt đầu học chất độc thần kinh từ đầu, vì chỉ có một mình ta có thể đi lại tự nhiên trong thời gian, cho nên ta chỉ có thể tự học. Nhưng khi ta học đến phần cuối, bất chợt phát hiện ra một việc, cho dù ta trở thành chuyên gia dùng chất độc thần kinh, cho dù ta trở thành nhân tài đứng đầu ngành này, nếu ta không biết hơn trăm chất độc thần kinh kia bao gồm những gì thì cũng chẳng có cách nào cứu nàng. Những chất độc thần kinh ấy trộn lẫn với nhau trở thành chất độc cực mạnh khủng khiếp nhất trên đời, dù người trúng độc là ta thì chắc chắn ta cũng sẽ chết.”
“Bởi vậy, 13 năm cuối cùng ta dùng để ở cạnh nàng. Ta ngồi bên giường của nàng, ngày ngày nhìn dung nhan nàng héo tàn từng giây từng phút. Nhưng ta biết, thời khắc ly biệt chung quy sẽ tới. Dù ta làm thời gian trôi chậm đi đến mức nào, dù một năm của ta bằng một phút của nàng, thì cuối cùng nàng sẽ chết đi.”
“Tính từ khi nàng trúng độc, ta dùng cả một trăm năm, nhìn đại nạn được vận mệnh sắp đặt tàn nhẫn nghiền nát ta và nàng, nhưng ta lại chẳng thể làm được gì.”
Ảnh tử từng trải qua nỗi tuyệt vọng dài một thế kỷ.
Thậm chí những người khác chưa từng cảm nhận được thời gian bị dừng lại.
Thời gian chỉ trôi qua một cách mãnh liệt với một mình hắn.
Ảnh tử chìm nổi trong biển thời gian vô tận, nhưng thân là bán thần nắm giữ thời gian, hắn lại không có cách cứu người mình yêu.
Cuối cùng hắn tận mắt nhìn người yêu của mình chết đi.
Ương Ương ngồi dưới đất khóc như mưa, Tiểu Mộng Thiên đã hái trà Cảnh Sơn xong đang ở bên cạnh liên tục đưa khăn giấy cho nàng.
Đúng lúc nà, Zard bưng một cây hoa hướng dương không biết vừa mới hái ở đâu về rồi lấy hạt hướng dương ra.
Vừa cắn hạt hướng dương vừa nghe kể chuyện.
Khánh Trần định ngăn cản hắn, kết quả ảnh tử lại cười nói:
“Không sao, nàng nói hoa hướng dương là dùng để lấy hạt ăn, mỗi lần Khánh Dã, Khánh Khu tới ta đều bảo họ hái một cây mang đi. Ta cảm thấy đó chắc hẳn là tâm nguyện của nàng, nàng rất tốt bụng, sẽ không trách đám thần kinh đó.”
Ảnh tử nhìn Khánh Trần:
“Thật ra, nếu không phải vì chờ ngươi, có lẽ ta đã tàn sát tất cả họ rồi.”
Khánh Trần nói khẽ:
“Tại sao lại tốt với ta như vậy? Dù ta là đệ đệ của ngươi thì chúng ta không gặp nhau hơn mười năm rồi, thật ra ta chẳng hề tin tưởng tình thân và huyết thống, vì tình thân ta từng có đều không đáng tín nhiệm. Cha ta trộm tiền của ta, còn mẹ ta thậm chí còn không đến xem một lần nào khi chỗ ở của ta bị nổ.”
Ảnh tử nói:
“Chính bởi vậy nên ta mới cảm thấy mình nợ ngươi. Khi còn nhỏ có người hỏi ta, anh hùng của ta là ai, ta sẽ nói là cha ta. Giống như mọi đứa trẻ khác vậy, trong lòng mỗi người đều có một người hùng, khả năng cao sẽ là cha của mình. Hắn dõi theo ngươi khôn lớn trưởng thành, trở thành mục tiêu của ngươi, dạy ngươi biết cách sống sót trong thế giới này, che mưa che gió cho ngươi.”