Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1652: Chuyện Cũ 2 - Ninh Tú




Khánh Trần hỏi:

"Có phải vì nàng nên ngươi mới không muốn làm người chơi ở thế giới ngoài không."

"Ừ.”

Thủ lĩnh ảnh tử gật đầu:

"Cứ chiều nào được nghỉ là ta lại trèo lên giá sắt phía sau quán ăn đêm để ngắm nàng khiêu vũ. Váy áo sặc sỡ cộng với ánh đèn huyền ảo, nàng vừa kiêu ngạo lại vừa mỹ lệ, tự tin lại tự ái, ta trốn trong bóng tối tự ti mặc cảm, ngay cả thân phận của ta trong Khánh thị cũng không thể khiến ta đủ lòng tin sánh vai với nàng."

Ương Ương chống cằm ngồi một bên ngơ ngác.

“Nàng tên là Ninh Tú, một cái tên rất êm tai. Sau đó ta bắt đầu viết những bức thư tình sến súa cho nàng, lấy ở đây một đoạn, lấy ở kia một đoạn, đều chép từ trên mạng hết.”

Ảnh tử mỉm cười:

“Khoảng thời gian ấy ta bận đầu tắt mặt tối, ban ngày phải bốc vác ở công trường, buổi tối lén chui vào phòng thay đồ của nàng, nằm nhoài trên bàn viết thư tình, rồi đặt trên bàn của nàng trước khi trời sáng.”

“Khi ấy, thậm chí ta còn dám gặp nàng, toàn chờ nàng tan tầm về nhà mới lén lút chạy vào phòng thay đồ, vì ta sợ nàng từ chối ta. Khi còn bé ta không hiểu, sau đó mới ngộ ra, phẩm cách và địa vị không ngang hàng, tuy địa vị của ta cao hơn nàng nhưng nhân cách nàng cao thượng hơn ta, cũng vì điểm này khiến ta không dám nhìn thẳng. Ta sợ, nàng nhìn thấy thư tình thì sẽ thất vọng về ta, về sau chúng ta chẳng thể làm bạn được.”

“Cứ viết thư tình suốt ba tháng như thế, trong ba tháng đó hai người chúng ta không còn gặp nhau lần nào nữa. Cuối cùng có một ngày ta chui vào phòng thay đồ giữa đêm hôm khuya khoắt, lại phát hiện nàng ở trong bóng tối chờ ta, khi ta bật đèn lên...Lúc đó ta rất sợ, lỡ như nàng không chịu được nữa muốn từ chối thì ta phải làm sao đây. Ta giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, nàng xụ mặt hỏi ta tại sao lại trốn nàng, thì ra khi nàng giận trông cũng rất đẹp.”

Ảnh tử nở nụ cười:

“Lúc đó nàng hỏi ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền, bấy giờ ta hoảng lắm, vì ta chỉ có tám trăm tệ. Các ngươi không biết thế giới này khốn nạn đến mức nào đâu, kể từ khi các tập đoàn tài chính bóc lột từng chút từng chút một, ta làm công nhân bốc vác một tháng cũng chỉ đủ tiền cơm, nếu không phải ở trong phòng thay đồ bớt được tiền thuê trọ, chưa biết chừng đến cả tám trăm tệ cũng không có nốt. Ta cho rằng nàng sẽ chê ít, kết quả nàng nói trước kia ta là tay ăn chơi, có thể dành dụm được ít tiền chứng tỏ ta thay đổi rồi.”

“Sau đó thì sao?”

Ương Ương truy hỏi.

Ảnh tử nói:

“Sau đó nàng lôi ta đi làm giấy chứng nhận kết luôn hôn, dùng tám trăm tệ của ta chụp một bức ảnh mặc áo cưới, rồi mời mấy công nhân của ta ăn một bữa cơm, thế là bọn ta xem như đã kết hôn rồi. Nàng từ chức, bán nhà của mình đổi sang một căn nhà nhỏ ở khu thứ năm, bắt đầu cuộc sống bình đạm với ta. Rồi nàng tìm một công việc văn phòng với mức lương bèo bọt, nhịn ăn nhịn uống cùng ta. Nàng không giống như những người phụ nữ khác, người khác mua hoa sẽ mua đóa hoa xinh đẹp nhất, nhưng nàng luôn mua cả chậu hoa hướng dương, nàng nói hoa hướng dương cũng là hoa, khi nào nhàn chám còn có thể lấy hạt mà cắn. Ta nói ta đi mua hoa cho nàng thì nàng bảo đừng nên tiêu xài phung phí, sau này còn phải tiết kiệm tiền nuôi con, hoa hướng dương cũng rất đẹp, nàng thích hoa hướng dương nhất...Bọn ta sống bên nhau nửa năm, đó là khoảng thời gian tầm thường mà đẹp đẽ nhất trong đời ta, cho đến khi cuộc chiến giành vị trí ảnh tử bắt đầu.”

Khánh Trần rùng mình.

Hắn biết, đối với mỗi một người dự bị ảnh tử mà nói cuộc tranh giành này tàn khốc đến mức nào, mà Khánh Chuẩn là con trai của gia chủ, hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhằm vào.

Một khi vào cuộc, cuộc sống như thế không thể nào yên ổn được nữa.

Cuộc đời của Khánh Chuẩn từ khoảnh khắc hắn ra đời đã được định trước sẽ không hề tầm thường, hắn là người lóa mắt nhất Liên Bang, bụi bặm trên công trường cũng không thể vùi lấp hào quang rực rỡ của hắn.

Ảnh tử nói:

“Ta là một trong những người được chọn, ngày thứ hai sau khi cuộc tranh giành vị trí ảnh tử bắt đầu, nàng bắt đầu nôn mửa, hôn mê, hành động chậm chạp. Ta dẫn nàng đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói trong cơ thể nàng trộn lẫn hơn một trăm chất độc thần kinh, không cứu chữa được nữa. Đó là chất độc tàn nhẫn nhất dùng để ám sát, nếu ngươi không biết hơn trăm chất độc thần kinh ấy là gì, thiếu một loại cũng không cứu được nàng. Nhưng không còn kịp rồi, nàng chỉ còn một tiếng cuối cùng.”

Ảnh tử nói với giọng điệu hờ hững:

“Ngày hôm đó ta thức tỉnh, vừa thức tỉnh đã là cấp S.”

Giọng ảnh tử rất nhẹ nhàng, nhưng Khánh Trần có thể cảm giác được ẩn sâu dưới mặt biển phẳng lặng kia là sát ý mãnh liệt.

Khi hắn nói những lời này, giống như chỉ đang nói một chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc tới.