Thủ lĩnh ảnh tử ngồi trên một chiếc ghế nằm, nhìn xem vườn Cảnh Sơn Trà trước mặt cười nói:
"Vừa rồi cũng may ta kịp thời dùng tám tên gián điệp của Kashima thay thế chúng ta làm mục tiêu giả, nhưng gia chủ sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hắn sẽ không ra mặt giúp ngươi. Nhưng không sao, họ đến là tốt rồi. Chuyện ta lo nhất chính là Trần thị không chịu ra tay cơ."
Quay lại thời gian, ngay khi quân đoàn của đối phương chuẩn bị tiếp cận họ.
Việc thủ lĩnh ảnh tử làm đầu tiên là đưa bọn Ma Kinh Kinh về thành phố số 10, sau đó hắn lại tiếp tục đưa Khánh Trần đến vườn Cảnh Sơn Trà, tiếp theo hắn lại mang 8 tên gián điệp Kashima vốn được chuẩn bị để trồng Cảnh Sơn Trà vào vùng cấm kỵ số 10 để giả làm mục tiêu.
Còn về việc Khánh Trần còn chưa đào được mầm cây của Cảnh Sơn Trà, thủ lĩnh ảnh tử nói, Cảnh Sơn Trà ở chỗ này còn nhiều hơn vùng cấm kỵ số 10 rất nhiều.
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Từ giờ trở đi, vườn trà này sẽ thuộc về ngươi, muốn đào bao nhiêu cũng được."
Zard và Trương Mộng Thiên bắt đầu đào mầm trà.
Sau khi đào được một bộ hài cốt dưới gốc cây, Zard lại hớn hở nói:
"Oa, thủ lĩnh ảnh tử đại ca, ngươi dùng siêu phàm giả trồng trà thật sao."
Sau đó hắn bắt đầu cầm một cái xương xọ đi dọa Trương Mộng Thiên và Ương Ương.
Trương Mộng Thiên bình thản nói:
"Có tẻ nhạt hay không?"
Sau khi thử cảm ứng số lượng hài cốt dưới đất, Ương Ương lập tức khiếp sợ nhìn thủ lĩnh ảnh tử mấy lần.
Khánh Trần hỏi:
"Có phải vì ngài biết bên cạnh vùng cấm kỵ số 10 có rađa khống trận của Khánh thị nên mới đồng ý cho ta đến đó không."
Không ngờ lần tập kích này lại ác liệt như vậy, dù họ có rada hỗ trợ thì cũng chỉ nhận được thông báo 2 phút trước khi đối phương đến mà thôi.
Nếu không phải thủ lĩnh ảnh tử có Ám Ảnh Chi Môn thì có lẽ tất cả họ đều sẽ phải chết.
Chỉ là sắc mặt của thủ lĩnh ảnh tử vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến mà thôi.
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Bây giờ số lượng người muốn giết ngươi càng ngày càng nhiều...Hơn nữa năng lực gây hận thù của ngươi cũng chẳng kém chút nào, ta nghe Tư Niên Hoa nói, ngay cả người bên kia đại dương ở thế giới ngoài cũng muốn giết ngươi."
Khánh Trần cũng nằm trên ghế, sau đó hắn vừa nhìn vườn Cảnh Sơn Trà trước mặt vừa nói:
"Người muốn giết ngươi cũng không ít hơn so với ta đâu, chẳng qua là ngươi quá mạnh nên họ không dám biểu hiện quá lộ liễu mà thôi."
Khánh Trần nhìn thấy bên cạnh vườn Cảnh Sơn Trà có một vườn hoa hướng dương không bao giờ tàn, trong vườn hoa hướng dương đó có một ngôi mộ nho nhỏ.
"Ca, đó là ai."
Thủ lĩnh ảnh tử ngẩn người nhìn bia mộ kia:
"Khi còn bé, lúc ở thành phố số 5 ta thường ra ngoài chơi, khi đó ta hay giở vờ làm một tên nhóc nghèo khổ để trải nghiệm xem nhân gian gian là thế nào. Việc làm thường xuyên của ta khi đó là đi đánh nhau với câu lạc bộ, có khi hết tiền ta còn phải sống nhờ tiền tiếp tế của vũ nữ. Cũng may cả ta và ngươi đều được di truyền khuôn mặt của lão tổ Khánh Chẩn nên ở đâu cũng không thiếu cơm ăn."
Khánh Trần yên lặng lắng nghe, hóa ra trước đây thủ lĩnh ảnh tử còn có một thời gian hoang đường như vây.
Thủ lĩnh ảnh tử nói tiếp:
"Lúc đó nàng là vũ cơ đẹp nhất khu thứ bốn. Nàng không biết thân phận của ta, lớn hơn ta ba tuổi. Lúc đó ta lẻn vào phòng thay đồ của nàng để ngủ, ngủ một giấc dậy mới phát hiện trên người mình có một chiếc áo khoác. Ta đứng dậy đi tìm nàng, đúng lúc đó nàng đang ngồi trước gương trang điểm, khi đó ta còn nghĩ đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy."
"Sau đó thì sao?"
Khánh Trần hiếu kỳ hỏi.
Thủ lĩnh ảnh tử như nhớ đến cái gì đó cười nói:
"Nàng quay sang nhìn ta, ngồi giáo dục ta hơn hai tiếng đồng hồ, nàng nói ta còn trẻ mà không tìm việc đoàng hoàng mà làm, ngay cả người như nàng cũng phải cố gắng sống thật tốt, ta có tay có chân đầy đủ tại sao không biết đi tìm một công việc tử tế. Thậm chí nàng còn tìm cho ta một công việc bốc vác, công việc này còn khiến ta mệt gần chết nửa năm trên công trường..."
"Ta không có chỗ ở nên mỗi ngày đều sẽ vụng trộm đến phòng thay đồ của nàng tắm rửa đi ngủ, dù ta có hôi hám bẩn thỉu như thế nào thì nàng cũng không ghét bỏ ta, thậm chí nàng còn vụng trộm giấu thức ăn thừa của khách hàng cho ta. Nàng nói, chỉ cần ta cố gắng làm việc nuôi sống chính mình thì có thể ở nhờ chỗ của nàng."
"Có một lần ta bị bảo vệ của quán ăn đêm phát hiện, họ định đánh ta một trận rồi ném ra ngoài nhưng nàng lại đứng ta bảo vệ ta như một vị tỷ tỷ.”
Thủ lĩnh ảnh tử nhớ lại khoảng thời gian đó:
"Một người phụ nữ yếu ớt dám đứng ra làm một việc mà cả gia tộc này chưa bao giờ làm cho ta, đó là bảo vệ ta. Nàng không biết người mình đang cứu là ai, từ trước đến giờ nàng cũng không hỏi ta là ai, không hỏi ta đến từ đâu. Như thể chỉ cần ta dám đối mặt với thế giới này là nàng thỏa mãn rồi."