Bây giờ người dân ở những khu xung quanh nếu muốn đi uống rượu đêm sẽ không đến những quán rượu trong khu của mình mà đến thẳng đây.
Bởi vì ở đây dù ngươi có say mèm nằm trên đường thì cũng không sợ bị người khác trộm mất thận.
Dù ngươi có bị trộm mất tiền thì Hội Phụ Huynh cũng sẽ vận dụng hệ thống camera ở khắp nơi để tìm ra tên trộm đó, sau đó trả tiền cho ngươi...
Ở đây, người dân rất phối hợp với họ.
Việc làm ăn của những người có cửa hàng ở khu Hạ Tam cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng đúng lúc này, ông chủ quán rượu thì thầm:
"Ta chưa nhìn thấy hai người đang ngồi ở chỗ kia bao giờ, rất có thể là ngươi nơi khác đến."
Tiểu Thất nhướn mày, sau đó cười cười híp mắt nói với Trịnh Viễn Đông:
"Hai vị lão ca là người ở đâu vậy? Nhìn thật lạ mặt, rõ ràng không phải người ở khu Hạ Tam."
Trịnh Viễn Đông ngẩng lên nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói:
"Ta là người nhà màu vàng."
Lộ Viễn:
"..."
Tiểu Thất nổi lòng tôn kính:
"Không ngờ lại gặp được người nhà ở đây, hai vị đến thành phố số 22 có chuyện gì không?"
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
"Lời nhắn của Phụ huynh là bí mật."
Tiểu Thất vội vàng nói:
"Ta hiểu ra hiểu, ta không hỏi."
Nói đến đây, Tiểu Thất lập tức vung tay lên, tất cả các thành viên của Hội Phụ Huynh đều rời đi.
Lộ Viễn nhìn bóng lưng Tiểu Thất cảm thán:
"Không đến không biết, đến một lần phải giật mình, bây giờ cả khu Hạ Tam ở thành phố số 22 đã thay đổi hoàn toàn, sạch sẽ đến mức không giống xóm nghèo, Hội Phụ Huynh đã thay đổi nơi này rất nhiều."
Dĩ nhiên Trịnh Viễn Đông không phải người nhà màu vàng, nhưng nếu lúc đến đây ngươi nói mình là người nhà màu vàng thì mọi chuyện sẽ rất xuôn sẻ.
Dù sao bây giờ Hội Phụ Huynh vẫn chưa dám công bố danh sách thành viên, trừ một số thành viên cốt cán của Hội Phụ Huynh, những người còn lại đều không biết thân phận của những thành viên khác.
Trịnh Viễn Đông nói:
"Bây giờ hệ thống phòng ngự ở thành phố số 22 phối hợp với người dân cực kì nhuần nhuyễn, đây là một thay đổi cực kì đáng sợ. Mưu tính của bọn Khánh Trần...Quá lớn. Bây giờ mô hình ở thành phố số 22 đã mọc lên như nấm ở thành phố số 20, thành phố số 21 ở phía bắc, thành phố số 10, thành phố số 18, thành phố số 13 ở phía nam. Ta định xâm nhập vào Hội Phụ Huynh ở thành phố số 20 để xem hình thức vận hành của họ như thế nào, xem họ rốt cục có dự định gì."
Lộ Viễn nhỏ giọng nói:
"Ông chủ, không phải đến một ngày nào đó ngươi cũng trở thành người nhà màu vàng đấy chứ."
Trịnh Viễn Đông cười nói:
"Nghĩ gì thế. Các tập đoàn đã bắt đầu chú ý đến họ, ta đang nghĩ xem nên làm gì để kéo dài thời gian cho họ."
...
Thời gian đếm ngược 18:00:00.
"Cây này tên là gì?"
Khánh Trần hỏi.
Thủ lĩnh ảnh tử giải thích:
"Đây là Kê Huyết Nha, dùng để cầm máu, giảm nhiệt, đẩy nhanh tốc độ lành vết thương, nó chính là thành phần chính của mấy loại thuốc chữa thương thường được bán trên chợ đen. Thật ra tác dụng của loại cây này sau khi bị thương nhân pha loãng sẽ giảm đi rất nhiều, cách dùng tốt nhất chính là nghiền nát rồi đắp trực tiếp Kê Huyết Nha lên miệng vết thương. Thường thì một cây Kê Huyết Nha như thế này có thể pha loãng thành 42 lọ thuốc."
Khánh Trần gật đầu:
"Đồ tốt, Tiểu Mộng Thiên, đào cây Kê Huyết Nha này lên, nhét vào bụng Zard."
"Tuân lệnh.”
Trương Mộng Thiên lập tức hành động.
Mấy ngày nay Khánh Trần vẫn luôn tập rung đào thực vật trong vùng cấm kỵ số 10, tất cả những loại có tác dụng, hắn đều sai Trương Mộng Thiên đào lên, sau đó nhét vào bụng Zard để nuôi.
Vì phải liên tục đào cây nên hai tay Tiểu Mộng Thiên đều bị phồng rộp lên, nhưng hắn vẫn không kêu ca câu nào, Khánh Trần cũng giả vờ như không thấy gì, cũng không lên tiếng hỏi han gì.
Vì trong cơ thể Zard chứa quá nhiều thực vật nên cả người hắn đều sung phồng lên như một thai phụ tám tháng.
Cơ thể cồng kềnh đó bắt đầu khiến hắn khó khăn trong việc đi lại.
Nếu là người khác thì có lẽ đã sớm lên tiếng oán trách rồi, nhưng Zard không những không nói gì mà còn hưng phấn đi theo Khánh Trần như không có việc gì cả.
Bọn Ma Kinh Kinh vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngác, họ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Khánh Trần lại muốn đào nhiều thực vật như vậy.
…
"Đây là Kim Ngư Chi, thứ này có thể coi là một loại gia vị, nếu cho nó vào nấu cùng những thứ khác thì không cần cho bột ngọt mà đồ ăn vẫn rất tươi ngon.”
Thủ lĩnh ảnh tử khẽ cười nói:
"Nó sẽ khiến ngươi sinh ra ảo giác, chỉ cần ăn một miếng thì cả thế giới sẽ sáng lên. Nhưng sở dĩ người ta đặt tên cho nó là Kim Ngư Chi vì ăn nó sẽ khiến trí nhớ của ngươi trong ngày hôm đó sẽ rất kém, nó sẽ khiến ngươi quên rất nhiều chuyện, như một con cá vàng. Nhưng đôi khí trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện gì tốt."
Khánh Trần quay sang nhìn thủ lĩnh ảnh tử, rõ ràng trên mặt đối phương lúc này có chút hoài niệm.
Chẳng lẽ trước đây thủ lĩnh ảnh tử từng thường xuyên dùng Kim Ngư Chi làm gia vị để quên đi một số chuyện?
Từ khi thủ lĩnh ảnh tử bước vào vùng cấm kỵ số 10, tất cả những sinh vật được cho là rất đáng sợ ở đây đều tránh hắn thật xa.