Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1647: Phí Bảo Hộ




Thủ lĩnh ảnh tử sẽ không tùy ý ra tay, hắn là một người rất cẩn thận, ta nghi ngờ...Thời gian của hắn không còn nhiều."

Chỉ có những người sắp qua đời mới có thể thoải mái làm càn như vậy, họ không cần quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cũng không cần để ý các thế lực khác đang nghĩ gì.

Chỉ cần mình vui vẻ là đủ rồi.

Đây rõ ràng chính cách hành sự của người sắp chết.

Trịnh Viễn Đông nói:

"Bây giờ ta mới để ý một việc, lúc ở trường Ma Kinh Kinh từng công bố trên diễn đàn là lúc này Khánh Trần đang ở vùng cấm kỵ số 10, chắc chắn bây giờ họ còn chưa rời khỏi đó. Mà tổ chức Bàng Quan Giả đã phát hiện, quân đội dưới chướng Trần thị đang lấy danh nghĩa diễn tập để áp sát vùng đất đó. Vừa rồi có người tận mắt thấy Bán Thần của Trần thị là Trần Dư bước lên một con trâu đen rồi bay lên trời, rời khỏi thành phố số 7."

Lộ Viễn sửng sốt:

"Không phải hắn rất ít khi rời khỏi đó sao?"

Trịnh Viễn Đông ngưng trọng nói:

"Căn cứ vào thuyết âm mưu được truyền bá trên internet, nơi Trần Dư muốn đến chính là vùng cấm kỵ số 10. Không chỉ Trần Dư, bên phía Kashima và Jindai cũng có rất nhiều cao thủ biến mất, mấy quân đoàn đặc chủng dưới chướng Jindai và Kashima đồng loạt lấy danh nghĩa diễn tập để rời khỏi trụ sở, không ai biết họ đi đâu. Thời gian tới có lẽ thế giới trong sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Cuộc chiến giữa các Bán Thần liên tiếp nổ ra, đây cũng không phải điềm tốt gì."

Sau khi Bán Thần của Jindai là Jindai Senaka vẫn lạc, Trần Dư vẫn luôn ở trong thành phố số 7, mỗi ngay hắn chỉ trầm mê vẽ tranh, ngoài ra không quan tâm chuyện gì khác.

Mỗi ngày, bên ngoài dinh thự của Trần Dư đều có người đưa từng xe thuốc màu, thỏi mực, giấy tuyên đến.

Những năm này, tất cả mọi người đều biết, tuy Trần thị có gia chủ, nhưng quyền lực chân chính vẫn năm trong tay tay cha con Trần Truyền Chi và Trần Dư.

Sau khi Trần Truyền Chi qua đời, gia chủ hiện tại mới được lên nắm quyền, nhưng không đợi hắn vui vẻ bao lâu thì thiên tư trác tuyệt Trần Dư cũng đã bước vào hàng ngũ Bán Thần.

Chắc hẳn chuyện này đã khiến gia chủ Trần thị tuyệt vọng rất nhiều.

Bây giờ tất cả những người muốn gặp Trần Dư đều bị từ chối.

Lý do chỉ có một, đó là: Bận vẽ tranh.

Trong mắt người bình thường, vị Bán Thần này thật nhàn hạ thoải mái, thật phong nhã.

Nhưng theo Trịnh Viễn Đông, rõ ràng đối phương biết sắp có đại chiến nên mới nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị chiến đấu.

Vì mọi người nên nhớ, tranh mà Trần Dư vẽ ra chính là vũ khí để giết người.

Lúc này, trước cửa quán rượu xuất hiện mấy người, người cầm đầu chính là Trương Thanh Hoan và Tiểu Thất.

Tiểu Thất cười híp mắt nói với ông chủ quán rượu:

"Đến ngày nộp phí bảo hộ tháng này rồi."

Trước đây, mỗi lần thấy các thành viên câu lạc bộ đến thu phí bảo hộ, ông chủ quán rượu đều mặt ủ mày chau.

Vì khoản tiền cần giao nộp đó rất lớn, nên ai cũng không vui.

Đương nhiên, không vui thì không vui, nhưng họ vẫn phải nộp, vì từ trước đến nay, thu phía bảo hộ chính là tập tục của khu Hạ Tam, chỉ là câu lạc bộ đi thu thường thay đổi mà thôi.

Nhưng Lộ Viễn lại phát hiện, lúc nhìn thấy bọn Tiểu Thất đến thu phí bảo hộ, ông chủ quán rượu không những không buồn bực mà còn cười híp mắt nói:

"Tiểu Thất tới à, ta chuẩn bị tiền xong rồi, hay các ngươi cứ ngồi xuống uống hai chén? Ta vừa mới nhập hàng mới, các ngươi cứ uống thoải mái."

Tiểu Thất tiếp nhận phong bì, sau đó cười xua tay:

"Bây giờ chúng ta không uống được, còn hơn 10 nhà nữa chưa thu phí bảo hộ."

Lộ Viễn nhỏ giọng nói với Trịnh Viễn Đông:

"Ông chủ, sao họ có thể thu phí bảo hộ dễ dàng như vậy."

Trịnh Viễn Đông nói:

"Bởi vì người của Hội Phụ Huynh không phải thu tiền không, trước đây tuy các câu lạc bộ đều thu phí bảo hộ, nhưng thật ra họ lại không bảo hộ người khác. Ở đây nếu ngươi nói mình được câu lạc bộ Nghệ Thuật bảo hộ thì tửu quỷ cũng không dám quỵt tiền hay gây sự. Hơn nữa cả khu Hạ Tam bây giờ cũng không giống trước kia, gần đây thậm chí có cả người ở khu thứ năm đến đây uống rượu, bởi vì an toàn."

Chỉ số an toàn của khu Hạ Tam ở thành phố số 22 đã bị Hội Phụ Huynh kéo lên rất cao.

Hội Phụ Huynh tạo ra một hiệp hội các câu lạc bộ, bây giờ tất cả các câu lạc bộ đều thành người một nhà, người đứng phía sau chính là La Vạn Nhai và bọn Tiểu Thất.

Số lượng câu lạc bộ không bớt đi, chỉ là người đứng phía sau họ chỉ còn một, đó là Hội Phụ Huynh.

Bây giờ mỗi buổi tối ở đây đều có người đi tuần tra, không cần biết ở đâu xảy ra chuyện, chỉ cần gọi đến đường dây nóng của liên hiệp hội các câu lạc bộ, 10 phút sau chắc chắn sẽ có người đến giải quyết tranh chấp.

Đường dây nóng này rất giống 113 của thế giới ngoài, chỉ cần gọi đến chắc chắn sẽ có người đến giải quyết.

Cho nên thứ mà khu thứ tư, năm sáu không làm được, những khu Hạ Tam lại làm được.