Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1644: Có Nguy Hiểm Gì Không?




Ý cười trên mặt ảnh tử trở nên rõ ràng hơn:

“Ngươi có thể nghĩ vậy thì tốt quá. Nhưng yên tâm, nhất định ta sẽ giúp ngươi tìm được tài liệu hữu dụng. Chẳng qua không phải bây giờ.”

Khánh Trần sửng sốt, hình như ảnh tử đã có kế hoạch mới.

Thành phố số 20, một đội cảnh vệ kết thúc phiên trực, từ từ đi đến nơi trú quân.

Sau khi tiến vào doanh trại, họ trả lại toàn bộ trang bị vào trong kho vũ khí, mũ sắt chống đạn, áo gile chiến thuật, kính quang học, súng ống, lần lượt bỏ từng món đồ vào trong kho theo số thứ tự.

Tất cả mọi người kề vai sát cánh đi đến nhà tắm.

Đột nhiên, một người lính nói:

“Các ngươi đi trước đi, ta quên lấy khăn mặt rồi.”

“Đi đi, đi, đi.”

Đồng đội xua tay.

Sau khi rời khỏi đội ngũ, binh lính này đi đến ký túc xá, tháo ra một chiếc điện thoại vệ tinh rất tinh tế từ trong gót giày của mình và gửi tin tức đi:

“Lực lượng canh phòng thành phố số 20 thay đổi, trọng điểm chu ý số nhà 115 đường Trường Ninh khu 2.”

Cùng lúc đó, việc này cũng diễn ra ở nhiều nơi khác.

Ở khu cấm kỵ số 10, sau khi nhận được tin tức, ảnh tử mỉm cười nói với Khánh Trần:

“Cơ hội đến rồi, ta đến Jindai, Kashima và Trần thị một chuyến, đi kết thiện duyên với họ.”

Khánh Trần ngớ ra, nhưng hắn sực hiểu ngay.

Thảo nào hôm nay ảnh tử nhìn hắn đốt gần một nghìn tài liệu cũng không để bụng chút nào.

Vì ảnh tử có dụng ý khác, hắn muốn xuống tay với chợ đen một cách rầm rộ để tất cả mọi người đều biết hắn đang tìm cái gì, sau đó tìm hiểu rõ tài liệu của ba tập đoàn tài chính được cất giấu ở đâu.

Ngay từ khi bắt đầu, mục tiêu của ảnh tử không phải là chợ đen, mà là các tập đoàn.

Hắn biết rõ, tài liệu có khả năng xuất hiện thông tin quan trọng nhất nhất định nằm trong tay tập đoàn tài chính.

Lúc này, ảnh tử đứng dậy cười nói với Khánh Trần:

“Ta đi một lát rồi về, nhanh thôi.”

Khánh Trần sững sờ:

“Có nguy hiểm gì không?”

Ảnh tử mỉm cười:

“Không biết, hiện nay trừ phi thần linh tỉnh lại, trên đời này không một ai có thể khiến ta rơi vào tình trạng nguy hiểm, sư phụ ngươi cũng không thể.”

Nói xong, hắn đi vào rừng mở ám ảnh chi môn,

Trên đường phố của thành phố số 20, ảnh tử bước đi nhàn nhã trên đường Trường Ninh.

Đi đến trước cổng số nhà 115, hắn nở nụ cười với camera trước cổng:

“Cảm ơn các vị đã giúp ta tập hợp đồ vật tại đây.”

Ngay sau đó, người trong phòng giám sát kinh hoàng, toàn bộ nhân viên an ninh bên trong đều bị điều động.

Mấy chiến sĩ gen cấp B vừa mới đến, hiện đang trấn giữ trong căn nhà này lập tức đứng dậy, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nhưng hết thảy ngừng lại khi ảnh tử cất bước đi vào trong sân,

Động tác của tất cả mọi người trong sân đều trở nên chậm đến mức tận cùng, giống hệt như ốc sên, như thể muốn tiến đi một bước cũng mất cả một năm

Cả thế giới đều dừng lại, chỉ có nhân vật chính của thế giới muốn làm gì thì làm.

Ảnh tử cười híp mắt đi lại trong sân, hắn đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, xuyên qua từng người từng người chuyển động chậm chạp, đến trước két sắt nằm ở vị trí sâu nhất trong tòa nhà.

Lúc này, ảnh tử lại vòng về, cầm chiếc bút dạ đen lên vẽ một con rùa nhỏ trên mặt một chiến gĩ gen cấp B.

Làm xong hắn mới mở ám ảnh chi môn ra và kéo két sắt vào.

Ngay khi ám ảnh chi môn khép lại, thời gian khôi phục bình thường.

Các nhân viên an ninh trong tòa nhà ngơ ngác nhìn nhau, đối với họ mà nói, có lẽ chỉ là một bóng người màu đen vụt qua, sau đó két sắt họ dùng để cất giữ tài liệu biến mất!

Giống như chưa từng có ai đến đây.

“Ai đã đến?!”

Một người bỗng chỉ lên mặt một chiến sĩ gen cấp B:

“Trên mặt ngươi bị vẽ một con rùa đen!”

Chiến sĩ gen cấp B sửng sốt:

“Ảnh tử! Là ảnh tử của Khánh thị, mau báo chuyện này cho gia chủ, ảnh tử của Khánh thị đã đến! Chúng ta bị lừa rồi!”

Chỉ có ảnh tử mới có được năng lực khủng bố như vậy!

Ảnh tử của Khánh thị hiếm khi đích thân ra tay, trong ấn tượng của mọi người hầu hết mọi lúc hắn ở phía sau màn bày mưu lập kế, rất ít người thấy hắn chiến đấu.

Lần nào ra tay cũng cực kỳ cẩn thận.

Nhưng lần này lại khác, ảnh tử tự mình ra trận!

Có người trong tòa nhà vội vàng đi gọi điện thoại báo cáo việc này với cấp trên.

Nhưng họ không hiểu, đường đường là ảnh tử của Khánh thị, tại sao đối phương lại tự mình chạy đến địa bàn của Jindai và dùng năng lực cực mạnh giống như chúa tể của mình để trộm một chiếc két sắt?

Thân là ảnh tử lại đi ăn cướp? Không biết xấu hổ hay sao?

Quan trọng nhất là đó không phải thứ gì cực kỳ quý giá cả, đến mức ấy ư?!

Ảnh tử không chỉ ghé thăm một mình gia tộc Jindai, kể cả Kashima và Trần thị đều được hắn dạo một vòng.

Tổng cộng bảy nơi, tổng cộng hơn một nghìn tài liệu.

Khánh Trần và mọi người đang ngồi bên bờ hồ thì thấy ánh tử đi qua đi lại trong ám ảnh chi môn, đồng thời liên tục ném đồ từ trong ám ảnh chi môn ra.