Chốc thì ném két sắt ra, chốc lại ném tài liệu văn kiện được đóng gói cẩn thận, bận rộn vô cùng.
Ở đây, mấy người Khánh Trần không có mạng, cho nên không biết bên ngoài đã xảy ra đại sự.
Jindai, Kashima, Trần thị đồng loạt bị ảnh tử đến tận nơi đánh cướp, khiến cả Liên Bang hoảng loạn bất an.
Thế nhưng, với năng lực của ảnh tử, họ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Ảnh tử thân là bán thần lại đến cướp tài liệu.
Họ cũng đâu thể mời bán thần đến trấn thủ được?
Bán thần có việc quan trọng phải làm, bán thần nhà ai lại rảnh rỗi như ảnh tử của Khánh thị!
Mà người tạo ra vụ hỗn loạn nghiêm trọng ấy đang ngồi cạnh đống lửa, nhìn Khánh Trần với ánh mắt mong đợi:
“Mau nhìn xem, nếu trong này vẫn không có thứ ngươi muốn thì có lẽ không tìm được thật rồi.”
Khánh Trần im lặng hồi lâu:
“Cảm ơn.”
Nói xong, hắn và Ương Ương cùng nhau sàng lọc toàn bộ tài liệu.
Khi cầm tờ tài liệu đầu tiên lên, Ương Ương tức khắc sửng sốt:
“Tờ giấy này chép lời bài hát à? Tên bài hát này ta thấy ở thế giới ngoài, chẳng phải là bài hát mới phát hành mấy năm trước sao.”
Nội dung của lời bài hát được tập đoàn tài chính cất giữ gần nghìn năm thế mà lại là bản nhạc ở thế giới ngoài vài năm trước, chuyện này hết sức kỳ quái.
Hơn nữa, ở cuối ca từ còn viết tên người sáng tác, Nhâm Hòa.
Khánh Trần suy nghĩ, đó không phải là tên của người sáng lập tổ chức Kỵ Sĩ sao?
Hắn nhớ lại suy đoán của mình trong ngục giam số 18 hồi trước, khi đó Lý Thúc Đồng đã nói người sáng lập từng để lại vài bài hát, canon, tiễn biệt…
Lúc ấy Khánh Trần suy đoán liệu người sáng lập của Kỵ Sĩ có phải là người của thế giới ngoài xuyên đến thế giới trong, sau đó mang bài hát ở thế giới ngoài đến thế giới trong, trở thành kẻ đạo văn.
Bây giờ thì xác nhận rồi!
Khánh Trần dở khóc dở cười, xem ra người sáng lập của Kỵ Sĩ quả thật là người xuyên không, hơn nữa vừa mới xuyên qua mấy năm trước.
Thế này đúng là trơ tráo quá, sao chép lại còn ký tên mình.
Thảo nào tác giả của Kim Bình Mai bản tiếng Anh cũng là Nhâm Hòa.
Mà khi tập đoàn tìm được tờ giấy này, trên giấy chỉ có hai chữ “Nhâm Hòa” là họ hiểu được, mà Nhâm Hòa lại là người sáng lập tổ chức Kỵ Sĩ, cứ thế tập đoàn còn tưởng tờ giấy này cất giấu bí mật kinh thiên động địa nào đó, vì thế bảo tồn đến tận bây giờ.
Dù sao, từ xưa đến nay mọi thứ ở thế giới trong có liên quan đến cái tên Nhâm Hòa này đều là đại sự chấn động cả thế giới.
Phỏng chừng Nhâm Hòa không ngờ hành động của mình khi trước sẽ khiến các tập đoàn tài chính hoang mang đến mức nào.
Tập đoàn này đúng là ngu xuẩn.
Khánh Trần ném tờ giấy ấy vào trong lửa:
“Khụ, khụ, đây là bí mật của tổ chức Kỵ Sĩ chúng ta, để nó biến mất đi.”
Bằng không bị nhiều người biết hơn thì mất mặt quá!
“Vô dụng.”
“Vô dụng.”
“Cái này cũng vô dụng.”
Khánh Trần và Ương Ương sàng lọc liên tục, và ảnh tử bắt đầu đứng ngồi không yên, lẽ nào không tìm được thứ gì hữu dụng từ tay Trần thị, Jindai, Kashima so.
Ba tập đoàn tài chính này vô dụng quá.
Đây là lần đầu tiên ảnh tử hy vọng người của Jindai, Kashima và Trần thị lợi hại chứ đừng ăn hại như thế này, chẳng tìm được thứ gì hữu dụng cả.
Nếu là trước kia thì hắn sẽ hy vọng thành viên của ba tập đoàn tài chính này càng vô dụng càng tốt.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, ảnh tử ngày càng thất vọng hơn.
Đột nhiên, Tiểu Mộng Thiên lựa ra một bức tranh chữ từ trong đống tài liệu lộn xộn:
“Ông chủ, chữ viết trên tờ giấy này lạ quá.”
Khánh Trần ngó sang, tức khắc ngẩn người:
“Vân triện?”
Vân triện hay còn gọi là phượng văn là một cách gọi phiếm chỉ, trong đó bao gồm điểu triện, trùng triện, kim triện.
Bởi vậy, một chữ triện có thể có nhiều cách viết khác nhau.
Điểm chung duy nhất là chúng đều là kiểu chữ mà đạo gia chuyên dùng để viết kinh thư, sách cổ của đạo giáo.
Mà chữ viết trên tờ giấy trước mặt dùng tiên nhân triện.
Khánh Trần từng đọc được ghi chép về vân triện trên mạng, nhưng hắn không hiểu được toàn diện.
Trên giấy viết tổng cộng 281 chữ.
Khánh Trần chỉ có thể nhận ra mười chữ phía trên “Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn”.
Mười chữ này từng được người ta phổ cập khoa học trên mạng.
“Cửu Thiên Ứng Nguyên lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn” là vị thần được đạo giáo sùng kính, là hóa thân của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế. Đó là thiên thần tối cao trong Lôi Bộ, trông coi tổ chức Lôi Thần phức tạp, cư trú ở Thần Tiêu Ngọc Thanh Phủ, dưới trướng có ba tỉnh chín ty, ba mươi sáu nội viện trung ty, Đông Tây Hoa Đài, Huyền Quán Diệu Các, bốn phủ sáu viện và các ty, mỗi bộ phận một cơ quan.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần hơi hoảng, không phải là mình tìm được truyền thừa tu hành gì thật đấy chứ.
Nhưng mà muốn biết rốt cuộc cả tờ giấy viết gì, phải tu hành như thế nào, sợ rằng phải đi tìm lão đạo sĩ ở thế giới ngoài mới biết được.