Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1643: Tài Liệu Vô Dụng




Các thành viên trong đội quân ảnh tử hãy còn ngượng ngùng:

“Không cần đâu ông chủ, chút chuyện nhỏ này làm xong ngay ấy mà, sao bọn ta có thể không biết xấu hổ mà lấy tiền thưởng được.”

“Không sao, ta vui.”

Ảnh tử nói.

Lúc này, hành động của đội quân ảnh tử đã quấy nhiễu nhiều thế lực.

Đợt hành động này có vài đặc điểm: Thực lực của mỗi người đều cực cao, xuất hiện ở khắp các thành phố, toàn bộ chợ đen trong Liên Bang đều bị thiệt hại nặng nề.

Nếu nói chuyện này do tập đoàn tài chính nào đó dày công lập kế hoạch thì còn có thể làm được.

Nhưng người nào có thể ra tay âm thầm và bất ngờ, vậy chỉ có mình ảnh tử làm được.

Đội quân ảnh tử kết hợp với ám ảnh chi môn mới có thể dũng mãnh đến vậy.

Đội quân ảnh tử từng xuất hiện trong lúc cứu bạn của Lý Thúc Đồng là Trình Khiếu, thậm chí mọi người đều không biết ảnh tử lặng lẽ nuôi dưỡng một đội quân tinh nhuệ.

Sau khi đội quân ảnh tử bộc lộ tài năng, tất cả các tập đoàn tài chính đều thu gom lực lượng hòng chế tạo một đội quân như vậy, giống như chạy đua vũ trang.

Nhưng lâm thời chuẩn bị làm sao có thể sánh với đội quân được ảnh tử chuẩn bị nhiều năm?

Hơn nữa, vì quyền lực của Khánh thị không bị phân tán nên mới có thể làm việc này một cách lặng lẽ.

Mới đầu, mọi người còn cảm thấy khó hiểu, ảnh tử đào tạo đội quân này nhưng hắn không hề dùng đến, sắp hết nhiệm kỳ ảnh tử mà quyền lực trong tay lại giữ nguyên không động đến, chẳng lẽ là để lại cho ảnh tử nhiệm kỳ sao ư?!

Điều này rất kỳ lạ.

Bây giờ, đội quân ảnh tử lại ra tay, tức khắc khiến các thế lực cảm thấy không ổn.

Những nghi ngờ nảy lên trong lòng mọi người.

“Tại sao lại tấn công chợ đen?”

“Trong chợ đen có cái gì?”

“Rốt cuộc ảnh tử muốn làm gì?”

Tất cả các thế lực nhao nhao phái người đi dò hỏi rốt cuộc đội quân ảnh tử đến chợ đen làm gì.

Kết quả khi họ biết được ảnh tử muốn tìm tài liệu được lưu truyền từ nền văn minh trước đó, bỗng chốc cảm thấy có lẽ trong những tài liệu này cất giấu bí mật to lớn.

Thế là mọi người hành động, có thế lực lập tức chuyển tài liệu lịch sử mình có vào nhà an toàn.

Có thế lực treo giải thưởng, ra giá cao thu mua tài liệu lịch sử.

Thậm chí còn có người xới tung chợ đen lên lần nữa.

Nhiều ông chủ chợ đen bỏ nhà luôn, lái xe địa hình rời khỏi thành phố mình sinh sống ngay trong đêm, lang thang hoang dã.

Liên Bang xử lý chợ đen không biết bao nhiêu lần mà còn không hữu hiệu bằng hành động tàn nhẫn của ảnh tử lần này.

Ảnh tử của Khánh thị chính là nhân vật mà chỉ một cử động nhỏ cũng có thể khiến cả Liên Bang chấn động.

Lúc này, Khánh Trần đang ngủ say không hề hay biết, rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong đêm nay...

Hắn cũng không biết, vì một nguyện vọng của mình đã khiến biết bao người không ngủ đêm nay.

“Tài liệu này không có tác dụng gì.”

“Tài liệu này cũng vô dụng.”

“Ca, hơn một nửa số tài liệu ở đây đều là văn vật giả do thương nhân chợ đen giả tạo.”

Sáng sớm, Khánh Trần ngồi ven hồ, vừa sàng lọc tài liệu mà ảnh tử mang về vừa ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của ảnh tử một cách cẩn thận.

Hắn thật sự lo lắng ảnh tử không chịu nổi đả kích.

Đêm qua, ảnh tử cướp về hơn một nghìn văn vật văn hiến từ chợ đen, nhưng giống như Khánh Trần dự đoán, đồ vật quan trọng có khả năng cao sẽ không nằm trong tay thương nhân chợ đen.

Ngay cả Khánh thị cũng không có tài liệu có giá trị thì làm sao đám thương nhân chợ đen có được.

Ảnh tử hỏi, giọng điệu hết sức bình tĩnh:

“Không tìm được à?”

Khánh Trần ngẩn người:

“Ừ, nhưng ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có là bình thường thôi, sao có thể có nhiều báu vật bỏ sót được.

“Ta còn cần ngươi an ủi à, yên tâm, ta không sao.”

Ảnh tử cười nói.

Khánh Trần quan sát ảnh tử một cách nghiêm túc, kết quả phát hiện đối phương thật sự không có vẻ gì là không vui.

Dường như, ảnh tử đã bình tĩnh lại sau khi trải qua cảm xúc bức thiết lúc ban đầu.

Lạ thật, ngày hôm qua còn đằng đằng sát khí cơ mà, rõ ràng hôm nay cũng không thu hoạch được gì, sao đột nhiên lại bình thường trở lại rồi?

Nhưng Khánh Trần cũng tạm yên lòng:

“Thật ra, có thể tìm được truyền thừa tu hành mới hay không không quan trọng, cùng lắm thì ta lấy Chuẩn Đề Pháp ra đổi, tổ chức Côn Luân có nguyên tắc và giới hạn, dù sao cũng không sợ họ lạm dụng nó.”

Ảnh tử cười hỏi:

“Ngươi không thất vọng sao? Dẫu sao cũng là chuyện mà ảnh tử của Khánh thị hứa với ngươi, một trong những nhân vật quyền thế nhất Liên Bang này mà đến cả một yêu cầu nho nhỏ của ngươi cũng không làm được.”

Khánh Trần suy nghĩ, rồi nói:

“Ca, ngươi đã cố hết sức rồi, theo ta biết trước kia ngươi chưa từng làm mấy chuyện vặt vãnh này vì ai cả.”