Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1640: Skin Giới Hạn 7 Ngày




Ảnh tử suy nghĩ:

“Ta có thể chờ, nhưng nói cho họ ta chỉ chờ 24 tiếng thôi.”

Lão Thẩm bĩu môi:

“Nhất định là Khánh Trần cần đúng không, chỉ cần liên quan đến hắn là ngươi bắt đầu không phân phải trái, cũng chẳng màng quy củ.”

...

Bên bờ hồ khu cấm kỵ số 10.

Đám Khánh Dã đã săn thú trở về, mỗi người săn được một con lợn rừng.

Khánh Khu giải thích với Khánh Trần:

“Ông chủ nhỏ, chúng ta không đi sâu vào khu trung tâm, cho nên bây giờ chỉ có thể tìm được mấy món dân dã bình thường kiểu này thôi, vài ngày nữa biết đâu lại kiếm được món gì ngon ngon.”

Khánh Trần cười nói:

“Thế này là tốt lắm rồi.”

Đột nhiên, không biết Zard lại tìm được ở đâu một gốc cây Luyện Du cắm trên đầu, hắn nghịch quả trên đầu và hỏi Khánh Trần:

“Đẹp không?”

Khánh Trần nhớ tới quy tắc của khu cấm kỵ số 10:

“Đẹp, đẹp, đẹp…”

Trong khu cấm kỵ số 10, cho dù là trả lời câu hỏi bình thường thì cũng phải cố gắng không phản bác gì cả, ngươi khác nói gì cứ đồng ý trước đã, tuyệt đối không thành vấn đề.

Nói cho cùng, quy tắc của khu cấm kỵ số 10 là do hết người này đến người khác hy sinh tính mạng thí nghiệm mà ra, đoán được “đại khái” chứ không phải khu cấm kỵ cho ngươi biết chính xác không được phép làm gì.

Bởi vậu, dù là quy tắc đã trở thành chữ viết chưa chắc đã bao hàm toàn bộ quy tắc.

Giờ Khánh Trần nhìn Zard, bỗng nhiên cảm thấy tiến vào khu cấm kỵ như thế này mà có một tên thần kinh đi theo là một việc nguy hiểm thế nào.

Hay nói đúng hơn là hoàn thành quá trình xuyên qua thời không và trở về ở khu cấm kỵ nguy hiểm biết chừng nào.

Trước khi trở về, tất cả mọi người đều cảnh giác với quy tắc một cách cẩn thận, khoảng thời gian trở về kéo dài 7 ngày hoặc 30 ngày, có khi lại quên mất việc quy tắc tồn tại.

Chỉ cần nói sai một câu là có thể chết bất đắc kỳ tử ở đây luôn.

Zard cười tươi rói:

“Skin giới hạn 7 ngày, cực ngầu!”

Khánh Trần:

“…”

Ở bên kia,

Thật ra, khi Ma Kinh Kinh nhìn thấy Zard, hắn cảm thấy chết lặng.

Nhât là khi thấy cây non trên đầu đối phương, ngay lập tức hắn nhớ tới nỗi sợ hãi bắt nguồn từ mầm cây trên sân tuyết hơn ba ngày trước.

Khi đó, Tiểu Vũ và những người khác không có mặt trên sân.

Chỉ có một mình Ma Kinh Kinh bị kéo vào trong tuyết.

Lúc ấy mọi việc xảy ra quá nhanh, khi Ma Kinh Kinh nhìn thấy cây non của Zard thì hết thảy đã quá muộn.

Hắn chưa kịp phản ứng đã bị Zard kéo xuống hố tuyết.

Sau ngày hôm đó, trên diễn đàn của trường có vô số người lên án mầm cây đó, Zard chỉ trả lời một câu chọc giận tất cả mọi người, khiến ai nấy đều trở nên gắt gỏng hơn.

“Các ngươi không phục phải không?”

Kỹ năng hút độ thù hận đạt mức tối đa.

Vì vậy khi có người khuyên Ma Kinh Kinh đi “dựa hơi hùm, vểnh râu cáo”.

Hắn vừa mới đứng dậy, nhìn thấy bóng Zard là lại ngồi xuống ngay tắp lự…

Hùm to quá, không dựa nổi.

Trong trường học, bất kỳ ai dưới trướng ông chủ Bạch Trú đều có thể nhìn đời bằng nửa con mắt rồi, họ muốn dựa hơi là dựa hơi được ư?

Thậm chí, mấy ngày trước khi vừa mới trở về, Ma Kinh Kinh còn hưởng thụ khoái cảm bí ẩn gọi là “Bọn ta biết Khánh Trần là ai nhưng Khánh Trần vẫn chưa biết bọn ta cũng là người du hành thời gian.”

Nghĩ đến ưu thế về sự sai biệt thông tin, bốn người họ đều rất hưng phấn.

Nhưng bây giờ...

“Ngươi nói xem...có phải hắn đã biết chuyện chúng ta lợi dụng hắn để nổi tiếng ở trường không? Cái tên Zard ấy hoạt động sôi nổi trên diễn đàn lắm.”

Ma Kinh Kinh hỏi một cách dè dặt.

“Thuật Giữ Nghiêm Bí mật của hiệu trưởng Trinh.”

Dịch Văn Bác bình tĩnh phân tích:

“Theo ta đoán, chắc chắn hiệu trưởng Trịnh là cao thủ cấp A trở lên, chỉ cần cấp bậc không cao hơn hắn thì người trong học viện không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài. Cho dù là thành viên của Bạch Trú cũng không có khả năng là cấp A được, Khánh Trần vẫn chưa đến trường báo danh, các thành viên của Bạch Trú cũng không thể tiết lộ chuyện ở đó cho Khánh Trần.”

Ma Kinh Kinh:

“Có lý.”

Thật ra, phần suy luận phân tích của đối phương cũng xem như logic.

Theo suy luận này, dù Zard biết họ là người du hành thời gian thì cũng không thể nói cho Khánh Trần bây giờ được.

Nhưng Ma Kinh Kinh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đúng lắm:

“Sớm muộn gì hắn cũng biết. Trốn được nhất thời nhưng chung quy không thể trốn được mãi, lúc trước để ké tí danh tiếng đã khoác lác rồi, giờ nghĩ lại, vẫn phải nói rõ với người ta, nếu đối phương cho chúng ta đi theo thì là chuyện tốt, lỡ như người ta khó chịu thì chúng ta nói xin lỗi sớm đi, tránh cho gây ra họa chết người...Các ngươi không thấy cái cảnh mầm cây biến thành “Đại Oa” đập học sinh tiểu học ấy, kinh khủng lắm.”

Cuối cùng, hắn đứng dậy, đẫn ba người còn lại đến chỗ nhóm Khánh Trần đang ngồi cạnh đống lửa:

“Xin lỗi...”