Khánh Trần nhíu mày, quả nhiên các tập đoàn tài chính không ngu ngốc, cách mà hắn có thể nghĩ ra được đương nhiên người khác cũng có thể nghĩ tới.
Bỗng nhiên, ảnh tử nói sang chuyện khác:
“Nhưng nếu ngươi muốn...Khánh thị còn đầy một hòm chưa bắt đầu giải mã, ta đi tìm cho ngươi xem sao.”
Ảnh tử nghĩ thầm, mãi mà đệ đệ bảo bối mới mở miệng nhờ vả một lần, kiểu gì cũng phải hoàn thành chuyện này mới được.
Nghĩ vậy, hắn đi vào rừng, mở ám ảnh chi môn.
Không lâu sau ảnh tử quay trở lại với hai văn vật được lồng khung kính trên tay.
Khung kính dùng để chứa văn vật vô cùng xinh đẹp, trên đó còn có đánh số thứ tự, thậm chí trong khung thủy tinh còn được bơm thêm khí trơ để tránh lâu ngày bị oxi hóa.
Tài liệu văn tự đầu tiên được viết tay, Khánh Trần nhìn một cái là nhận ra đó không phải là tiếng Anh…
Khánh Trần cầm khung thủy tinh nhìn vài lần:
“Đây là một bức thư.”
Ảnh tử tò mò:
“Đọc đi xem nào.”
Ảnh tử rất hiếm khi cảm thấy hiếu kỳ về một việc gì đó.
Đối với người ở trong vòng xoáy tranh đấu, không tò mò tức là không gặp nguy hiểm.
Có rất ít chuyện ở thế giới trong mà hắn không biết, nhưng bây giờ văn vật này bắt đầu được giải mã, hắn lại cảm thấy tò mò trong đó viết gì.
Khánh Trần đọc:
“Ca ca thân mến…”
Ảnh tử:
“Hả?”
Khánh Trần:
“Trong thư viết thế, người bên kia đều thích mở đầu lá thư bằng cách này.”
“Ồ.”
Ảnh tử gật đầu:
“Đọc tiếp, đọc lại lần nữa…”
Khánh Trần nói:
“Ca ca thân mến, ta ở bên này vẫn ổn, cuộc sống ở Trung Quốc rất thuận lợi, xe taxi Didi của tập đoàn Thanh Hòa ở đây vô cùng tiện lợi, và cũng rẻ nữa, thậm chí khi ra ngoài không cần phải mang theo tiền mặt. Cuộc sống ở nơi này rất an toàn, nửa đêm đi lại ngoài đường cũng không cần lo lắng có người dí súng cướp bóc. Đừng tin mấy tin đồn nhảm của cánh truyền thông bên kia nữa, ở đây hết thảy đều trên cả tuyệt vời. Ta lựa hai món quà cho ngươi và cháu gái của ta, hy vọng hai người sẽ thích, đồng thời ta cũng hy vọng các ngươi có thể sớm đến đây và trải nghiệm.”
Chắc hẳn việc truyền tin ở thời đại ấy rất phát triển.
Bức thư này có lẽ được gói trong món quà và gửi ra nước ngoài cùng nhau. Nhưng trên đường vận chuyển gặp phải mùa đông hạt nhân, món quà không rõ tung tích, còn bức thư thất lạc đến nay được lưu giữ và bảo tồn.
Ảnh tử đang nghe say sưa, kết quả Khánh Trần dừng lại, thế là hắn ngẩng đầu lên, giục:
“Đọc đi chứ?”
Khánh Trần nhún vai:
“Chỉ có bằng đấy thôi.”
Ảnh tử lẩm bẩm:
“Văn vật mà tổ tiên cất giữ bao lâu nay thế mà chỉ là thư nhà thôi à? Vớ vẩn quá vậy?”
Khi hắn mang thứ này đến cho đệ đệ như dâng vật quý, còn tưởng là sẽ rất hữu dụng.
Kết quả bây giờ phát hiện đó chỉ là một bức thư không đáng tiền, làm hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Ảnh tử chỉ một khung kính khác:
“Xem cái này, trên đó viết gì? Hình như có nhiều kiểu chữ.”
Khánh Trần nhìn khung kính, đó là một tờ giấy trắng phủ được bảo quản cẩn thận, hình như nó vốn là một tờ giấy to nhưng hiện nay chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Hắn vừa nhìn đã phát hiện sự khác thường, tiếng Đức?
Đúng úc này, Ương Ương vừa nhặt xương cá vừa lại gần nhìn xem, thuận miệng nói:
“Hướng dẫn sử dụng của tai nghe.”
Khánh Trần ngạc nhiên:
“Ngươi còn biết tiếng Đức à?”
Ương Ương cầm cá nướng, nói với vẻ tự hào:
“Đương nhiên rồi.”
Khánh Trần đưa tờ hướng dẫn sử dụng cho ảnh tử, dở khóc dở cười:
“Ca, cái này chẳng có ích gì đâu, chỉ là một tờ hướng dẫn sử dụng của tai nghe thôi.”
Ảnh tử không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt:
“Ngươi chờ ở đây, ta đi một lát rồi về!”
Nói xong, hắn đi vào rừng mở ám ánh chi môn, mặt hắn đằng đằng sát khí.
…
Quán bar ngầm Tiêu Đường, thành phố số 10.
Lão Thẩm đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đế, ngẩng đầu lên thì thấy ảnh tử thình lình bước vào:
“Ơ, không phải ngươi đi ra ngoài chơi với Khánh Trần rồi à, sao lại có thời gian về thăm ông già này thế?”
Ảnh tử cầm bình rượu trên bàn lên rót cho mình một chén, rồi nói:
“Tất cả hồ sơ trong kho, hồ sơ văn tự cổ đã giải mã hay chưa giải mã, đều lấy hết ra cho ta.”
Mắt Khánh Thẩm trợn trừng:
“Ngươi muốn làm gì, không muốn sống nữa à? Bên Tư Niên Hoa vừa mới bắt đầu dịch, còn chưa tìm ra được gì hữu dụng đâi.”
“Ngươi không cần lo.”
Ảnh tử nói:
“Ngoài ra, nói cho tất cả điệp viên bảo họ điều động người liên lạc và diều hâu dưới trướng có thể sử dụng, lật tung cả chợ đen lên, tìm ra tất cả tài liệu văn tự cổ cho ta!”
Lão Thẩm nhìn ảnh tử với vẻ ngạc nhiên, hắn không biết nửa đêm nửa hôm rồi đối phương còn phát điên gì nữa.
Hắn nói:
“Tài liệu văn tự cổ của Khánh thị có thể cho ngươi ngay bây giờ, nhưng trong chợ đen ấy à...Dù sao ngươi cũng phải cho các điệp viên chút thời gian, rốt cuộc tịch thu tài sản cũng cần thời gian mà. Chỗ ta thì cho ngươi số tài liệu Khánh thị cất giữ trước, 24 tiếng sau ta sẽ đưa cả phần điệp viên thu thập được cho ngươi.”