Thái độ cực kỳ chân thành, chỉ thiếu điều quỳ lạy Khánh Trần.
Khánh Trần mỉm cười nhìn họ:
“Không sao., các ngươi đăng vài thứ lên diễn đàn trường cũng không thành vấn đề, các ngươi rất thông minh, không đề cập đến bí mật gì có thể phát tiếp, có hạn độ là được rồi.”
Ma Kinh Kinh sửng sốt, rồi hắn hiểu được ngay:
“Ông chủ, ngài ở trong học viện ư?! Tất cả đều nói ngài vẫn chưa đến báo danh.”
“Ta ở trường.”
Khánh Trần mỉm cười, gật đầu.
Dịch Văn Bác có được tư duy nhạy bén:
“Ngụy trang.”
Ma Kinh Kinh hiểu ra, hắn hỏi với giọng tò mò:
“Thân phận của ngài ở trường là gì...à không đúng, nếu ngài không tiện trả lời thì ta có thể hỏi ngài được xếp vào học viện nào không, ngài cảm thấy học viện nào tốt?”
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời:
“Ta nhập học học viện khoa học – công nghệ.”
Trần Tuế được xếp vào học viện khoa học – công nghệ.
Hiện tại, Khánh Trần muốn lợi dụng họ để chứng thực suy đoán của vài người về thân phận của hắn.
Để Trần Tuế chịu tội thay được chắc chắn hơn.
Khi họ đang nói chuyện, ảnh tử lại đi từ trong rừng ra, đồng thời còn ôm theo một chồng tài liệu dày.
…
“Đến đây, xem xem có thứ mà ngươi muốn không.”
Ảnh tử bê chồng tài liệu kia đi ra từ trong trừng, sau đó ngồi xuống bên đống lửa.
Nhóm Ma Kinh Kinh ngẩn ngơ nhìn cảnh này.
Tuy họ nhìn thấy ảnh tử đi qua đi lại giữa rừng cây với đống lửa, nhưng cũng không suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc ảnh tử đi đâu.
Bây giờ, giữa khu cấm kỵ hoang vu vắng lặng, đối phương ôm một chồng tài liệu chẳng biết từ đâu ra về, có thể nói là vô cùng kỳ lạ.
Đặc biệt, còn có một bản hướng dẫn sử dụng lò nướng được đặt trên cùng của chồng tài liệu.
Ma Kinh Kinh nhìn về phía Khánh Trần:
“Ông chủ, ngươi muốn sổ tay hướng dẫn sử dụng lò nướng làm gì, ngươi muốn dùng lò nướng ở đây à, làm gì có điện.”
Khánh Trần:
“...Phải, phải, phải...”
Ảnh tử cầm tờ giấy trên cùng lên với gương mặt lạnh tanh, hắn xé nát nó rồi ném vào trong lửa:
“Xem cái khác.”
Những tài liệu này đều không còn nguyên vẹn.
Cho dù là một quyển sách thì cũng có thể chỉ còn lại vài trang.
Có tài liệu vốn là một tờ giấy hoàn chỉnh, có khi bây giờ chỉ còn lại một phần tư hoặc một phần ba.
Khánh Trần ôm một chồng tài liệu lại lần lượt lật xem.
“Trích đoạn Kim Bình Mai bằng tiếng Anh, ơ, sao tác giả lại là Nhâm Hòa? Cài này vô dụng.”
“Bản gốc luận văn quốc tế về bước đột phá trong nghiên cứu tế bào gốc...cũng vô dụng, giờ kỹ thuật này đã rất hoàn thiện rồi.”
“Cái này là lời bài hát tiếng Anh chép tay, chắc là học sinh cấp hai, cấp ba chép lại.”
Khánh Trần xem được một nửa còn bật cười thành tiếng:
“Đây là “văn vật” giả, có lẽ người làm giả cũng không biết mình viết gì, cứ ghép tất cả từ đơn lại với nhau. Ta dịch cho các ngươi nghe thử, ba của bạn của ta là đệ đệ của con trai hắn, con trai ta là một củ khoai tây, chuối biết viết, có điều hơi chậm. Ha ha ha, cái thứ vớ vẩn gì thế này, ngữ pháp sai rồi.”
Ở bên cạnh, sắc mặt của ảnh tử càng ngày càng đen.
Hắn đâu ngờ được bảo bối mà Khánh thị cất giữ lại là những thứ vớ vẩn và vổ dụng như vậy.
Đột nhiên, Khánh Trần lấy ra tấm hình vẽ một hoa văn kỳ lạ.
Vừa thần bí vừa kỳ dị.
Hai mắt ảnh tử sáng rực:
“Thứ này đấy, chuyên gia của Khánh thị mãi không nghiên cứu ra được rốt cuộc dùng để làm gì.”
Khánh Trần và Ương Ương nhìn nhau, Khánh Trần do dự một lúc lâu rồi mới nói:
“Đây là mã QR mà người bán hàng dùng để thanh toán…”
Ảnh tử:
“???”
Khánh Trần kiên nhẫn giải thích:
“Thế giới trong dùng mã OTP đa nguyên, trực tiếp nhảy qua giai đoạn mã QR rồi, cho nên các ngươi không biết nó dùng để làm gì là bình thường thôi, nó thật sự quá lạc hậu với các ngươi rồi.”
Ảnh tử nghe xong, đệ đệ còn biết an ủi người khác cơ đấy…
Khánh Trần lựa toàn bộ tài liệu tiếng Anh trong chồng tài liệu ném vào trong ngọn lửa.
Số tài liệu còn lại là hệ thống chữ viết mà ngay cả hắn cũng không hiểu, chẳng hạn như tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, vân vân.
Khánh Trần nói:
“Mấy thứ này ta ghi nhớ trước, phải trở về thế giới ngoài phiên dịch lại, để xem rốt cuộc là cái gì.”
Ảnh tử nghe hắn nói thế thì cảm thấy có triển vọng, tức khắc hy vọng bùng lên trong lòng.
Thế như Ương Ương lại gần:
“Mấy ngôn ngữ đó ta đều biết hết, đây là áp phích quảng cáo, đây là bản dập văn bia, trên bia viết tế tổ rồi bày tỏ lòng nhung nhớ gì đó, đây là tài liệu phê duyệt của hải quan, sao lại còn có một quyển tiểu thuyết Đại Vương tha mạng tiếng”Thái thế này...”
Khánh Trần nhìn Ương Ương:
“Sao ngươi biết nhiều thứ tiếng vậy?”
Chỉ trong một chốc vừa rồi. Ương Ương đã thể hiện sáu ngôn ngữ rồi, đây là thiên phú ư?
Ương Ương sửng sốt:
“Khụ, khụ, lúc trước mỗi khi đi lạc đều ở lại nơi đó một thời gian. Thật ra, ngôn ngữ rất dễ học, khi ngươi sống ở nơi đó hai, ba tháng là sẽ biết thôi. Có lẽ Maki - chan cũng giống vậy, sau hai, ba tháng tự nhiên sẽ biết tiếng Trung.”