Ảnh tử mỉm cười:
“Ngươi đừng xem thường nó, chỉ cần ngươi dùng nó ngoáy tai thì tất cả mọi người đều không thể lại gần tấn công ngươi, bởi vì mẹ nói khi người khác ngoáy tai thì không được chạm vào họ. Ha ha, nghe nói đó là món đồ mà Nhâm Tiểu Túc – người từng là thần luôn mang theo bên người, ta cũng không biết sao lại kỳ lạ như vậy nữa. Không ai biết ta đang giữ nó, có lẽ một ngày nào đó sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho nhiều người.”
Khánh Trần bỗng nhớ lại một thoáng chốc hắn bị đối phương nhìn chằm chằm trong ký ức.
Hắn hỏi:
“Trước kia các ngươi đều dùng “người đó” để thay thế, có phải là bởi vì nhắc đến tên hắn thì sẽ bị hắn biết không?”
Ảnh tử gật đầu:
“Nhưng không sao, bây giờ hắn đã an giấc ngàn thu rồi, hơn nữa ta cũng sắp chết, ta không sợ hắn, ha ha.”
Khánh Thần thầm thở dài.
Ngay lúc này, khi hai huynh đệ đang thảo luận bí mật của Liên Bang.
Ở phía xa, nhóm Ma Kinh Kinh đánh giá ông chủ Bạch Trú một cách thận trọng…
Họ không nghe được hai người kia đang nói gì.
Dịch Văn Bác xúi Ma Kinh Kinh:
“Đi, đi mau, cơ hội dựa hơi đến rồi!”
…
Nhóm Ma Kinh Kinh rỉ tai trò chuyện, còn ba người Khánh Dã, Khánh Khu và Zard bàn nhau đi săn thú.
Khánh Trần ngồi cạnh đống lửa, thấp giọng nói:
“Ca, ta còn có chuyện này.”
Ảnh tử cầm cành cây gảy lửa, chừng như thích thú lắm:
“Nói đi, có chuyện gì muốn xin xỏ ta? Tiểu tử ngươi trước kia khăng khăng không chịu tin tưởng ta, bây giờ nhờ vả ta chẳng chút khách khí, được lắm.”
Hai mắt Khánh Trần sáng lên:
“Trong Khánh thị có còn giữ một ít tài liệu văn tự mà các ngươi không hiểu không?”
“Hửm?”
Ảnh tử ngớ người:
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Khánh Trần trả lời:
“Thật ra, Chuẩn Đề Pháp cũng từ đó mà ra, văn tự dùng để ghi chép nó là chữ viết của dân tộc thiểu số ở thế giới ngoài, thế giới trong không có ai biết cả, nhưng ở thế giới ngoài có cách để phiên dịch.”
Ảnh tử gật đầu:
“Ta biết điều này, trong chợ đen có người chuyên môn bán thứ này, được giá lắm đấy, tất cả đều được bán với mác đồ cổ. Thật ra các tập đoàn tài chính đều lưu giữ và bảo tồn các tài liệu lịch sử dạng văn tự, thậm chí còn có một đội ngũ chuyên gia có chuyên môn phụ trách giải mã chúng, muốn biết rốt cuộc điều gì được ghi lại trong những văn tự ấy. Tuy mọi người cũng không biết trong đó viết gì nhưng tất cả đều được coi như báu vật, lỡ như một ngày đó giải mã được thì có lẽ có thể nắm giữ một vài bí mật và át chủ bài...Chỉ có điều tiến độ của việc giải mã rất chậm, bởi vì hoàn toàn không có phạm vi tham khảo.”
Khánh Trần thầm nghĩ, thế chẳng phải cũng giống như thế giới ngoài cố gắng giải mã những văn tự cổ của nền văn minh đã mất hay sao.
Ảnh tử nói tiếp:
“Những tài liệu cổ không phải đến từ kỷ nguyên văn minh trước, mà là trước đó nữa kia.”
Lục địa Liên Bang từng trải qua hai tai họa lớn.
Lần đầu tiên là mùa đông hạt nhân, sau tai họa đó, loài người thành lập thành lũy trên mảnh đất đã bị phá hủy để bảo vệ bản thân.
Vì vậy Liên Bang ra lệnh cấm toàn bộ hành động nghiên cứu vũ khí hạt nhân, ai nghiên cứu thì những người khác sẽ đánh người đó.
Tuy rằng mọi người đều đang lén lút nghiên cứu và phát triển nó.
Lần thứ hai nền văn minh bị đe dọa là do cuộc khủng hoảng Omnic, thế nên hiện nay trong Liên Bang không được phép phát triển sinh mệnh AI thật sự.
Bởi vậy, những tài liệu mà ảnh tử nói đều tồn tại từ trước mùa đông hạt nhân, cũng chính là thời đại mà người sáng lập của Kỵ Sĩ – Nhâm Hòa sinh sống.
Tài liệu ra đời cách nay hơn một nghìn hai trăm năm, tương đương với văn vật thời Đường ở thế giới ngoài.
Thậm chí còn có một nhóm người trong chợ đen chuyên môn làm giả văn vật, gần như có thể lấy hàng giả đánh tráo.
Tuy nhiên người làm giả cũng không hiểu chữ trên những văn vật ấy có nghĩa là gì…
Khánh Trần nhìn ảnh tử với ánh mắt mong chờ:
“Ca, có thể lấy một ít đến cho ta không?”
Giao dịch của hắn với Côn Luân là một phương pháp truyền thừa tu hành, có phải Chuẩn Đề Pháp hay không đều được.
Thủ đoạn giữ gốc của Khánh Trần chính là dung Chuẩn Đề Pháp đổi lấy vật cấm kỵ ACE–004 Chân Thị Chi Nhãn, nhưng đó là cách cuối, nếu có thể thì hắn muốn tìm một truyền thừa mới từ trong số văn vật kia đưa cho Trịnh Viễn Đông.
Đương nhiên, đây là chuyện may rủi, có thể tìm được không thì chưa thể nói trước được.
Thế nên Khánh Trần cũng không cho Trịnh Viễn Đông câu trả lời chắc chắn.
Ảnh tử nghĩ ngợi, rồi nói:
“Hiện nay các tập đoàn đều nhận ra rồi, biết hệ thống chữ viết tồn tại ở thế ngoài người rất phong phú, cho nên bắt người du hành thời gian về dịch văn tự cho họ. Theo ta được biết, họ tách một phần văn tự thành mấy trăm chữ riêng biệt, chia ra đưa cho từng người du hành thời gian mang về thế giới ngoài phiên dịch, để tránh tiết lộ bí mật. Khánh thị cũng vừa mới thành lập một nhóm như vậy, do Tư Niên Hoa phụ trách.”