Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1637: Thần




Trịnh Viễn Đông gật đầu:

“Trước kia ta cũng từng lo lắng về phương diện này, ta lo vật chất trên đảo không thể rời khỏi đây, nếu ăn đồ ăn sản xuất trên Kình Đảo sẽ bị thế giới đột ngột tiêu trừ phần năng lượng đó dẫn đến tử vong. Nhưng sau khi thí nghiệm thì không cần lo lắng về điều này nữa. Vật cấm kỵ có quy tắc của vật cấm kỵ, ta không xác định nó có tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, nhưng quả thật không có nguy hiểm gì về mặt này.”

“Vậy là được rồi.”

Khánh Trần gật đầu.

Nghê Nhị Cẩu và Lộ Viễn nhìn về phía Trịnh Viễn Đông:

“Ông chủ…”

Trịnh Viễn Đông giơ tay ngăn lại, hắn cân nhắc một cách nghiêm túc, sau đó hỏi Khánh Trần:

“Ngươi dự định khi nào lập học viện nông nghiệp?”

Khánh Trần nhìn thời gian, thời gian đếm ngược 00:00:09.

Hắn ngẩng đầu:

“Lần sau trở về, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chính xác.”

Xuyên qua.

Thế giới chìm vào bóng tối, và rồi ánh sáng quay lại.

Khánh Trần vẫn ở bên cạnh đống lửa, mầm cây trên đầu Zard lại bị quy tắc nghiền nát.

Giống như không hề có gì thay đổi.

Khánh Trần nhìn về phía ảnh tử đang ngồi nướng cá bên đống lửa gần đó, bỗng nhớ tới hình ảnh người nọ ôm mình vào lòng khi mình còn nhỏ.

Ngay trước mặt thần linh, hắn vậy mà lại dám lên tiếng bảo đối phương nhỏ giọng đừng làm mình tỉnh giấc.

“Ca.”

Khánh Trần gọi.

Ảnh tử ngẩn ra, sau đó hắn nở nụ cười:

“Về rồi à?”

Không hiểu sao bầu không khí trở nên sôi động hơn.

Khánh Trần ngồi xuống bên đống lửa rồi im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hắn nói:

“Phong ấn ký ức của ta được cởi bỏ rồi, trong phần ký ức đó ta thấy được người đưa ta đến thế giới ngoài, rốt cuộc hắn là ai? Chắc chắn ngươi biết thân phận của hắn, nhất định trong tài liệu của gia tộc Khánh thị có ghi chép về hắn. Ta thấy các ngươi ngồi trong một căn phòng u ám, và ngươi ôm ta.”

Ảnh tử nhìn lửa trại, hắn giơ hai tay lại gần ngọn lửa cảm nhận độ ấm:

“Ngươi nói thế ngay lập tức kéo ký ức của ta hơn một trăm năm trước...không đúng, với ngươi mà nói chỉ mới hơn mười năm mà thôi.”

Một thế kỷ của hắn ngừng trôi vì người khác, tất cả đều dừng lại, thời gian chỉ trôi qua rất mau với một mình hắn.

Vì vậy, khi ảnh tử hồi tưởng lại hết thảy mọi việc khi đó, giống như vượt qua con sông dài một thế kỷ:

“Khi ấy ngươi vẫn còn nhỏ lắm. Thật ra, lần đầu tiên ta nhìn thấy người đó là trong bức ảnh mà gia tộc lưu giữ, trong ảnh có Nhâm Tiểu Tức, có tổ tiên Khánh Chẩn, có thành viên của Kỵ Sĩ – Lý Ứng Duẫn, Tần Sênh, có một người tên là P5092, còn có tư lệnh quân Tây Bắc – Trương Cảnh Lâm, sau khi chiến thắng AI “Zero”, rất nhiều người đã dùng máy chụp ảnh kiểu cũ chụp một tấm hình chung, kỷ niệm thắng lợi khi ấy. Trong đó có người đã đưa ngươi đến thế giới ngoài, Nhan Lục Nguyên.”

Khánh Trần lục tìm trong ký ức, cuối cùng cũng tìm được cái tên này.

Trong tài liệu ở học đường Lý thị có ghi lại, người đó từng là chủ nhân của vùng thảo nguyên trong vương đình rộng lớn ở phía bắc Liên Bang.

Dưới sự hướng dẫn của hắn, dân du mục trên thảo nguyên thoát ly Liên Bang, sau đó thành lập phòng tuyến trên thảo nguyên, ngăn chặn những kẻ man di phương bắc.

Cho đến khi dân man di khát máu bị diệt sạch hoàn toàn, Nhan Lục Nguyên lại dẫn những người dân sống trên thảo nguyên trở lại Liên Bnag, còn hắn cùng với một người phụ nữ tên Lý Tiểu Ngọc biến mất không rõ tung tích.

Ảnh tử lấy gậy gảy đống lửa:

“Bên trong tập đoàn tài chính chỉ có một người được công nhận là thần, nhưng ngoài ra còn có ba người gần với thần nhất là Lý Thần Đần, Trần Vô Địch, Nhan Lục Nguyên, ý chí của họ chạm đến ranh giới dung hợp với ý chí của thế giới. Để tránh cho hoàn toàn trở thành ý chí của thế giới, họ cần phải rời khỏi thế giới này, đến nơi rộng lớn hơn. Hình như thần linh Nhâm Tiểu Túc cũng rời đi vì lý do này, nhiều người từng suy đoán Nhan Lục Nguyên có khả năng theo Nhâm Tiểu Túc rời đi, nhưng sau đó mọi người phát hiện hắn không đi.”

Ảnh tử nhìn Khánh Trần:

“Hắn nói hắn phải bảo vệ thế giới này thay ca ca Nhâm Tiểu Túc.”

“Hắn và Nhâm Tiểu Túc là huynh đệ ư?”

Khánh Trần hỏi:

“Sao trông không giống nhau gì cả.”

Ảnh tử cười nói:

“Điều này thì ta cũng không biết, dù sao hắn vẫn luôn gọi Nhâm Tiểu Túc là ca ca, nghe nói tình cảm của hai huynh đệ họ vô cùng thân thiết, dù sao cũng giống như anh em ruột.”

“Lúc đó ngươi bảo hắn nói nhỏ đừng làm ta tỉnh giấc, sau đó hắn có phạt ngươi không?”

“Không.”

Ảnh tử lắc đầu:

“Hắn nói ca ca nên che chở đệ đệ, trước kia ca ca hắn che chở hắn cũng giống như ta vậy. Thậm chí, người đó còn tặng ta một vật cấm kỵ bởi vì sự dũng cảm của mình. Vật cấm kỵ ACE–006, Cây ngoáy tai của thần linh.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Vật cấm kỵ đặc biệt gì mà lại có cái tên kỳ quái như thế chứ.”