Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1636: Viện Trưởng Học Viện Công Nghiệp




Tình huống mà hắn nhìn thấy khi minh tưởng chính là “trường hợp hiếm” mà Trịnh Viễn Đông nói.

Hơn nữa, đấy là còn chưa tính bộ nhớ RAM có sẵn trong cung điện.

Nghê Nhị Cẩu hỏi:

“Rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì trong thế giới minh tưởng?”

Khánh Trần thuận miệng nói:

“Ta nhìn thấy một…”

Trịnh Viễn Đông xua tay, cười nói:

“Mỗi một câu một chữ ngươi nói tiếp sau ta đều không tin, cho nên ngươi không cần nói nữa.

“Ha ha ha, ngươi xem, ta muốn nói thật mà sao các ngươi lại tỏ thái độ như thế hả.”

Khánh Trần nói:

“Các học sinh khác trong trường thấy cái gì?”

Trịnh Viễn Đông lắc đầu:

“Đây là bí mật của học viện.”

“Ta là chủ tịch hội đồng trường.”

Nghê Nhị Cẩu:

“…”

Lộ Viễn đứng bên cạnh cảm thấy bất đắc dĩ:

“Sao khi ngươi muốn lẻn vào học viện cơ sở lại không nghĩ mình là chủ tịch hả?!”

Trịnh Viễn Đông suy tư trong chốc lát, rồi cười nói:

“Nói cho ngươi cũng không sao. Trong học viện có một nhóm người ưu tú có thế giới tinh thần cực kỳ rộng lớn, thích hợp tu hành truyền thừa Vu Sư, có người nhìn thấy một dòng sông chảy xiết không ngừng nghỉ, có người thấy được một con thác đổ ào ào, có người lại thấy một trận tuyết lớn, cũng có người trông thấy cảnh sa mạc. Nghe nói còn có vài ngươi nhìn thấy ngươi, hình như là người hâm mộ của ngươi đến đấy.”

“Là ai thế?”

Khánh Trần hỏi.

Lộ Viễn hỏi:

“Ngươi muốn gặp mặt người hâm mộ của ngươi hay là muốn cướp người với bọn ta?”

“Cả hai.”

Khánh Trần nói thẳng:

“Thế...cuối cùng ta được vào học viện nào?”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Ngươi đừng đi học với các học sinh khác, đi dạy đi.”

Khánh Trần lắc đầu;

“Không được, chí ít không thể dùng thân phận Khánh Trần.”

Hiện nay, Khánh Nguyên và Huyễn Vũ đều có mặt trong trường học, hắn chưa thăm dò được thực lực của hai người này, không thể xuất hiện một cách tùy tiện được.

Rốt cuộc Khánh Nguyên và Huyễn Vũ đều là những người từng muốn giết hắn.

Một người có thù không đội trời chung với hắn ở công viên hồ Vị Ương tại Hàm Thành.

Một người ám sát hắn trên đường phố Trịnh Thành, thậm chí còn đặt bom, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Bây giờ, Khánh Trần vẫn chưa xác định được thực lực của hai người đó có phải cấp A hay không, vì vậy không thể tự tiện ra tay, nếu không hắn đã đến tận nơi giết đối phương từ lâu rồi.

Thế nên hắn không thể đứng ra làm bia ngắm đặc biệt.

Có điều...bây giờ đối phương đã nhận nhầm hắn thành Trần Tuế, hắn hoàn toàn có thể thay đổi thân phận đi dạy học.

Khánh Trần cau mày:

“Đúng rồi, những người khác biết ta mất tích ba ngày…”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Yên tâm, người trong học viện đều biết hết cả rồi, có rất ít người vượt qua bài kiểm tra dị năng, lấy được Chân Thị Chi Nhãn và truyền thừa Vu Sư, đang tập trung tu hành. Vì thế ngươi mất tích ba ngày có thể giải thích là ngươi gia nhập hệ Vu Sư của học viện dị năng.”

“Cũng chỉ có thể nói như vậy.”

Khánh Trần gật đầu.

“Không định đến giảng dạy à?”

Trịnh Viễn Đông hỏi hắn.

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Ta có thể làm viện trường của phân viện không?”

Nghe hắn nói, Trịnh Viễn Đông và Nghê Nhị Cẩu đưa mắt nhìn nhau, họ còn tưởng bảo Khánh Trần đến dạy học khó lắm, hai người họ đã luyện tập thuyết phục hết cả rồi, kết quả Khánh Trần không muốn làm lão sư mà dứt khoát lên làm viện trưởng luôn!

Trịnh Viễn Đông nói ngay lập tức:

“Được, cho ngươi làm viện trưởng học viện dị năng.”

Với thực lực của Khánh Trần, dư sức đảm nhiệm chức viện trưởng.

Hơn nữa, về phương diện thực chiến, thật ra ngoại trừ Trịnh Viễn Đông thì kinh nghiệm thực chiến của bất kỳ ai trong căn phòng này đều không thể sánh bằng Khánh Trần.

Nếu để Khánh Trần làm viện trưởng của học viện dị năng, hắn thân là viện trưởng, việc truyền thụ công pháp tu hành chẳng phải sẽ trở thành điều hiển nhiên hay sao, đến lúc đó mọi việc dễ bàn.

Có lẽ những học sinh hãy còn chưa biết, khi họ đang vui sướng vì được xếp vào học viện khoa học – công nghệ hoặc học viện dị năng, có một người bạn cùng lứa sắp lên làm viện trưởng!

Thế nhưng Khánh Trần lại lắc đầu:

“Không phải viện trưởng của học viện dị năng, mà là viện trưởng của học viện nông nghiệp.”

Trần Tuế làm bia ngắm chịu tội thay được xếp vào học viện khoa học – công nghệ.

Trần Niên vào hệ Vu Sư ở học viện dị năng, không muốn ai biết.

Hắn đổi một thân phận khác đi làm viện trưởng, lôi kéo học sinh đi làm nông.

Thân phận giả mỗi lúc một nhiều…

Lộ Viễn nghe hắn nói thế thì cạn lời:

“Khoan khoan, chúng ta không có học viện nông nghiệp, ngươi bằng lòng làm viện trưởng là chuyện tốt, nhưng học viện mới mở của ngươi là như thế nào đấy hả, chúng ta không bồi dưỡng học sinh theo nghề nông!”

Trịnh Viễn Đông trầm tư:

“Ngươi có kế hoạch rồi à?”

Khánh Trần suy nghĩ, rồi nói:

“Ta xác nhận trước đã, sau khi ăn đồ trên đảo, nếu rời khỏi Kình Đảo thì chắc chắn sẽ không chết vì cơ thể thiếu hụt năng lượng nhanh chóng, đúng không?”

“Phải.”