Khoảng thời gian chụp bức ảnh đó đến giờ đã gần nghìn năm, đối phương làm sao có thể sống đến bây giờ được.
Lúc này, người trẻ tuổi nói:
"Ta sẽ đưa một vài người đến một thế giới khác, nể tình tổ tiên của các ngươi, ta sẽ mang con của ngươi đi."
Nói đến đây, người trẻ tuổi bỗng nở nụ cười, sau đó hắn lại quay sang phía Khánh Trần bây giờ đang đứng rồi nói:
"Người nào đang dòm ngó ta?"
Ngay lập tức, Khánh Trần bắt đầu cảm thấy cả cung điện bắt đầu rung lên, đoạn ký ức này cũng dừng lại ở đây!
Chờ chút, rõ ràng việc này đã xảy ra trong ký ức của hắn, hơn nữa bây giờ hắn còn ở một thế giới khác, vậy thì tại sao đối phương lại biết có người đang xem trộm đoạn kí ức này?
Như thể người đó không phải người trong kí ức, mà là người sống vậy.
Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh của Thần Minh?
Ngay cả kí ức của người khác cũng không thoát khỏi ý thức của hắn?!
Thật đáng sợ!
Khánh Trần lui về phía sau, sau đó đóng cánh của này lại.
Một lúc sau, hắn rời khỏi ý thức, vừa mở mắt ra hắn đã trông thấy khuôn mặt của Lộ Viễn đang chăm chú nhìn hắn.
"Thế nào?"
Khánh Trần nhíu mày hỏi, lúc này hắn mới phát hiện mình không ở trong phòng học, mà nằm trên một cái giường.
Cách đó không xa, Trịnh Viễn Đông và Nghê Nhị Cẩu đang chơi cờ cá ngựa.
Lộ Viễn nói:
"Đại ca, những bạn học khác đều đi rồi, trong khi người khác minh tưởng mười phút đồng hồ là đạt tiêu chuẩn, vậy mà ngươi minh tưởng những ba ngày?"
…
“Minh tưởng?”
Khánh Trần cảm thấy nghi ngờ về từ này.
“Đúng vậy.”
Lộ Viễn giải thích:
“Bức tranh ở phần thi thứ ba thật ra chính là bức tranh giúp mọi người tiến vào trạng thái minh tưởng lần đầu tiên. Nếu không có Chân Thị Chi Nhãn thì cũng chỉ có thể dùng cách này.”
Ở thế giới ngoài lưu truyền rất nhiều cách minh tưởng, nhưng từ đầu đến cuối không một ai có thể hoàn thành siêu phàm thoát tục thông qua việc minh tưởng.
Bởi vì minh tưởng thật sự trong thế giới dị năng nhất định phải dựa vào sự tác động từ bên ngoài.
Một cách là cầm Chân Thị Chi Nhãn hô hấp thổ nạp.
Một cách là dựa vào tranh minh tưởng đơn giản.
Tranh minh tưởng cũng có nhiều loại, tranh minh tưởng càng huyền bí, càng quý già thì càng nhanh tiến vào cảnh giới minh tưởng, tinh thần lực cũng khôi phục nhanh hơn.
Đó là tài liệu mà các Vu Sư để lại khi đi khỏi Trung Nguyên.
Trịnh Viễn Đông nói một cách bình tĩnh:
“Đáp án ngươi chọn ở phần đầu bài thi càng về sau càng kém, giống như bản thân là cô nhi đẹp nhất ở thế giới trong, các câu hỏi khoa học phần sau cũng để giấy trắng. Sao, hạ quyết tâm phải gia nhập học viện cơ sở đúng không?”
Nghê Nhị Cẩu nói:
“Ông chủ Khánh Trần, dù sao bây giờ ngươi cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của trường rồi, sao lại còn làm chuyện này nữa thế?”
“Khụ, khụ.”
Khánh Trần cảm thấy hơi xấu hổ vì kế hoạch bị phát hiện:
“Chuyện này ấy à, thật ra ta định viết phần thứ hai, tại vì nhìn bức tranh vớ vẩn của các ngươi nên mới ngủ mất đấy thôi. Mà này, ta thật sự rất tò mò vì sao bức tranh minh tưởng đó có thể khiến ta ngủ lâu như vậy đấy.”
Trịnh Viễn Đông nhìn hắn:
“Ta cũng cảm thấy tò mò về vấn đề này. Trong tổ chức Côn Luân, người có thời gian minh tưởng lần đầu tiên lâu nhất cũng chỉ có 21 tiếng, mà ngươi, tính một cách chính xác là ba ngày rưỡi, 44 tiếng, sắp xuyên không rồi. Nếu ngươi vẫn không tỉnh lại thì ta sợ là phải nghĩ cách đánh thức ngươi, không thể để ngươi mạo hiểm đến thế giới trong trong trạng thái minh tưởng được.”
Khánh Trần nhớ lại, ở thế giới trong, bên cạnh hắn có ảnh tử, Khánh Dã, Khánh Khu, Zard, nói thật không thể nói là mạo hiểm…
Trịnh Viễn Đông hỏi:
“Ngươi nhìn thấy gì trong thế giới minh tưởng?”
Khánh Trần hỏi ngược lại:
“Thế các ngươi nhìn thấy gì?”
Nghê Nhị Cẩu bên cạnh bĩu môi:
“Lại muốn bịa linh tinh đấy…”
Trịnh Viễn Đông cười nói:
“Người có thế giới tinh thần càng rộng lớn thì thứ nhìn thấy trong lần đầu tiên minh tưởng sẽ càng khổng lồ, có người thấy một chiếc lá lớn vài trăm mét vuông, cũng có người thấy được một ngọn núi, đương nhiên đó đều là cấp bậc chuyên môn được ghi chép lại truyền thừa Vu Sư, vô cùng hiếm có. Có lẽ người bình thường sẽ nhìn thấy một chiếc xe địa hình, một chiếc xe máy, một giọt nước, một hạt cát. Không quan trọng là nhìn thấy cái gì, thể tích mới quan trọng.”
Khánh Trần hồi tưởng lại, hắn khó có thể phân định rốt cuộc nên đo đạc thứ mình trông thấy như thế nào, bởi vì như Trịnh Viễn Đông đã nói, những thứ mà người khác nhìn thấy không thần kỳ như cung điện ký ức.
Dẫu sao cung điện ký ức của hắn có “bộ nhớ RAM”, hơn nữa cung điện ký ức nguy nga, đồ sộ không hề thua kém gì đỉnh núi.
Sở dĩ ba ngày hắn không tỉnh lại không phải là vì hắn leo trèo trong cung điện ký ức quá lâu à?
Tức là hắn thích hợp tu hành truyền thừa Vu Sư?