Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1634: Tầng 999




Trong căn phòng thứ ba đang giam giữ Shinkiro, nhưng hắn cũng lười nhìn, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc thuyền gỗ.

Nhưng tại sao mình lại vào ý thức của mình nhỉ?!

Chờ chút, là vì bài kiểm tra phân loại học viên.

Vì đồ án trên bài thi thứ ba đó!

"Thật kì lạ, đề bài là sau khi nhìn kĩ đồ án, hãy vết ra những gì mình nhìn thấy, chẳng lẽ đến lúc đó ta viết Ký Ức Cung Điện sao?"

Khánh Trần hiếu kỳ nói:

"Vậy những người khác sẽ nhìn thấy cái gì, nếu họ không có Ký Ức Cung Điện thì thứ những người đó nhìn thấy là...Đầu óc?"

Đầu óc thì có gì đáng xem chứ.

Đây là lần đầu tiên Khánh Trần vào cung điện bằng cách này.

Hắn tò mò mở ra một cánh cửa ở tầng thứ hai, trong phòng, Khánh Trần đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu:

"Chào mọi người, ta tên là Khánh Trần."

Bên ngoài cánh cửa này viết:

"6 tuổi."

Đây chính là kí ức năm hắn học tiểu học.

Khánh Trần đứng trong căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu xuyên qua cửa kính, chiếu rọi lên mặt của hắn, mang đến cảm giác ấm áp.

Khánh Trần bước ra khỏi phòng học, nhưng sau khi ra ngoài, trừ lớp học của hắn, tất cả các ngõ ngách khác trong trường đều không một bóng người.

"Đây chỉ là trí nhớ của ta chứ không phải một thế giới hoàn chỉnh.”

Khánh Trần cảm thán:

"Nếu sau này có rảnh quay lại đây cũng không tệ."

Nhìn khuôn mặt non nớt của mình trên bục giảng, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Khi đó Khánh Trần làm sao có thể tưởng tượng được những gì hắn sẽ phải trải qua sau này.

Lúc này, hắn chợt nhớ ra, thật ra từ trước đến giờ hắn vẫn chưa thể khống chế hoàn tòa cả tòa Ký Ức Cung Điện này.

Ở đây có một căn phòng.

Chính hắn cũng không thể mở ra được.

Khánh Trần lập tức bước ra khỏi căn phòng này, sau đó leo lên tầng 999.

Hắn như một con kiến nhỏ bé không ngừng leo lên phía trước mà không biết mệt.

Vì cung điện rất cao nên mỗi lần đi qua một tầng, Khánh Trần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bước lên, lúc này nhìn hắn đã không còn giống chủ nhân của tòa cung điện này, mà giống một vị khách hơn.

Hắn cũng không biết mình đã đi bao lâu, nhưng khi đến được căn phòng đó, hắn cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Khánh Trần thử cẩn thận đẩy cánh cửa kia.

Trước đây dù hắn có làm thế nào thì cũng không thể đọc được kí ức trong căn phòng này, vậy mà bây giờ, hắn vừa đẩy cửa, cánh cửa đó lại có thể mở ra.

Khánh Trần lập tức ngẩn người.

Thành phố số 5, trong trang viên Ngân Hạnh.

Gia chủ Khánh thị đang lặng lẽ ngồi trong căn phòng mờ tối.

Một thiếu niên đang lặng lẽ ngồi bên cạnh gia chủ.

Khánh Trần luôn cảm thấy khuôn mặt của thiếu niên này nhìn rất quen, lúc này trong ngực thiếu niên đó đang có một đứa bé trai.

Đối diện hai người là một người trẻ tuổi mặt mày như vẽ, mái tóc dài của hắn được buộc túm lại sau gáy nhìn như một quý công tử bước ra từ trong chuyện xưa.

Nhưng cơ thể của thiếu niên này lại mờ ảo như một lớp sương mù, như thể hắn có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.

Người trẻ tuổi vừa cười vừa nói:

"Ta ngủ say khá lâu nên có thể các ngươi đều đã quên ta. Nhưng có lẽ các ngươi vẫn còn nhớ tổ tiên của mình."

Gia chủ Khánh thị nhẹ nhàng nói:

"Trong nhà vẫn còn giữ ảnh chụp tổ tiên Khánh Chẩn nên chắc chắn chúng ta sẽ không quên."

Người trẻ tuổi cười nói:

"Trước khi đi dạo chơi các thế giới, anh trai ta đã giao liên bang này cho các ngươi, nhưng có lẽ khi đó hắn cũng không ngờ thế giới này sẽ trở nên tan tác như vậy. Cho nên, chuyện này phải thay đổi."

Gia chủ cúi xuống nhìn sàn nhà, sau đó lặng lẽ nói: "Rễ sâu, chỉ sợ không dễ đổi."

Người trẻ tuổi nói:

"Không lâu nữa ta sẽ tiếp tục ngủ say nên không thể tự mình đi làm chuyện này được, hay chúng ta chơi một trò chơi đi. Ta sẽ đi tìm một số người tham gia vào trò chơi này, để xem những người đó sẽ làm được gì."

Khánh Trần yên lặng đứng bên cạnh những người này...Hắn nhìn thoáng nhìn thiếu niên đang đứng cạnh gia chủ và đứa bé trai trên tay thiếu niên đó.

Đoạn ký ức bị phong ấn này rất thật kỳ quái.

Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân của sự kiện xuyên qua?!

Nhưng người trẻ tuổi này không phải Lý Thần Đàn, cho nên có thể nói Lý Thần Đàn chỉ là người tham gia, chứ không phải người đề xuất?

Chắc hẳn gia chủ Khánh thị chính là cha ruột của mình.

Người đang đứng bên cạnh hắn hẳn là thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị hiện giờ, Khánh Chuẩn.

Đúng lúc này, thiếu niên đó ôm chặt đứa trẻ trong ngực một chút, sau đó quay sang nói với người trẻ tuổi kia:

"Xin nói nhỏ một chút, em trai ta đang ngủ."

Người trẻ tuổi cười nói:

"Có chính kiến, có cá tính, rất tốt."

Khánh Trần thầm nghĩ, rốt cục thì người trẻ tuổi này là ai?

Nếu người này có thể chụp ảnh chung với tổ tiên Khánh thị là Khánh Chẩn thì chắc chắn hắn cũng sống cùng thời đại với Lý Thần Đàn.