Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1630: Lập Công Rồi




Jinguji Maki nhắm mắt lại vài giây, rồi bé nói với giọng tủi thân:

“Sư phụ, không được…”

Khánh Trần thầm hiểu rõ, Kình Đảo sau khi đến thế giới ngoài thì dường như không thể biến ra đồ vật thuộc về thế giới trong nữa.

Nhưng nếu hắn nghĩ cách mang cây giống của trà Cảnh Sơn đến thế giới ngoài thì sao? Dù không thể biến ra thì cũng có thể lợi dụng Kình Đảo thúc đẩy nó sinh trưởng đúng không?

Đến lúc đó hắn nhổ trồng các loài thực vật ở khu cấm kỵ, có phải là có thể tạo ra một khu vườn tư nhân trên Kình Đảo không?

Sản xuất hàng loạt trà Cảnh Sơn, hiệu suất còn cao hơn phương pháp trồng dị năng giả của ảnh tử.

Thiết tưởng của Khánh Trần về vườn rau không phải là chuyện vô căn cứ, mọi suy đoán của hắn đều có cơ sở logic.

Đầu tiên, Kình Đảo đã là địa bàn của Bạch Trú.

Tuy họ không định thu tiền thuê của Côn Luân, nhưng dành ra một mảnh đất để trồng rau trên đất của mình dù sao cũng không có vấn đề gì đúng không?

Thứ hai, tuy rằng Long Ngư mà Zard mang về đã chết nhưng rễ của Triền Xà Đằng hà hắn mang theo vẫn còn sống trong đầu hắn, chẳng qua là cây non trên đỉnh đầu bị quy tắc hồi quy nghiền nát.

Nói cách khác, thực vật chỉ cần ẩn núp trong cơ thể của Zard thì có thể trốn tránh phán quyết hồi quy.

Sau đó, thực vật mang từ bên ngoài về cũng không phải là sản vật sinh ra trên Kình Đảo, Khánh Trần chỉ lợi dụng năng lực của Maki-chan thúc đẩy sự sinh trưởng của nó mà thôi.

Vì vậy, nó không rơi vào tình trạng vừa rời đảo đã hóa thành bột mịn.

Đây không phải là lần đầu tiên Khánh Trần lợi dụng bug của vật cấm kỵ như thế này, hắn cảm thấy mình có thể thành công.

Lần sau khi trở về nhất định phải thí nghiệm!

Nếu hắn có thể đem thực vật thần kỳ ở khu cấm kỵ của thế giới trong nhổ trồng ở đây sinh trưởng nhanh chóng, vậy thì Bạch Trú sẽ có được địa vị như thế nào trên đời?

Đến lúc đó, học sinh của học viện chạm trán Future, Jindai, Kashima, Vương Quốc, hơn sáu mươi nghìn người uống thần dược hack game người nào người nấy đều tai thính, mắt tinh, siêu khỏe, không thể đánh thế lực hải ngoại một trận te tua hay sao?

Khánh Trần nhìn Jinguji Maki, hắn cười híp mắt, nói bằng tiếng Nhật:

“Maki-chan lập công rồi, lần này giúp sư phụ rất nhiều đấy!”

Thật ra, đến tận bây giờ Maki-chan vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé nghe thấy mình giúp được sư phụ thì lập tức cười tươi rói:

“Sư phụ thấy vui vẻ là quan trọng nhất.”

Lý Đồng Vân ở bên cạnh bĩu môi:

“Nói cái gì mà cứ bô lô ba la.”

Khánh Trần xoa đầu Tiểu Đồng Vân, cười nói:

“Lúc trước ta bị bắt đi, nhờ có ngươi chèo chống Bạch Trú.”

Tiểu Đồng Vân nói với vẻ ngập ngừng:

“Đó là việc ta phải làm.”

“Về đi, Bạch Trú phải đi một con đường mới, mấy ngày sau mới thấy rõ được.”

Khánh Trần nói.

Tiểu Đồng Vân hỏi:

“Bây giờ ngươi đi đâu? Về ký túc xá à?”

Khánh Trần lắc đầu:

“Chờ đợi.”

“Chờ cái gì?”

Tiểu Đồng Vân tò mò.

Khánh Trần cười nói:

“Chờ người tìm được “ta”. Maki-chan, cho tuyết rơi mạnh thêm chút nữa đi.”

Nguy cơ của Kình Đảo biến mất.

Côn Luân thông báo trên loa phát thanh của mỗi phòng ký túc xá, lần này chỉ là buổi diễn tập trong điều kiện khắc nghiệt, tất cả học sinh không cần hoảng sợ.

Được sự xác nhận của Côn Luân, đồng thời cảm giác nhiệt độ dần trở nên ấm áp hơn, các học sinh đều yên tâm.

Họ nhìn tuyết đọng còn cao hơn đầu người bên ngoài ký túc xá, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được.

Mấy nghìn học sinh kích động chạy ào ra quảng trường ngoài cổng ký túc xá.

Ai nấy đều chơi đùa ầm ĩ, giống như phát động cuộc tấn công cuối cùng khi kháng chiến.

Mấy nghìn người chạy loạn trên nền tuyết, tất cả mọi người dù bị cầu tuyết ném trúng ngã xuống cũng không hề tức giận, trái lại đều cất tiếng cười to.

Thưở niên thiếu, ai ai cũng sẽ làm rất nhiều việc nhàm chán.

Không liên quan đến tiền bạc, không liên quan đến danh lợi.

Bây giờ, mọi người làm việc không vì mục đích gì cả, cứ ngây ngốc vô trí là vui vẻ rồi.

Khi Khánh Trần vẫn chưa về ký túc xá, Trần Tuế và những người khác không kiềm chế được chạy ra ngoài chơi ném tuyết.

Một thanh niên lẩm bẩm gì đó rồi bước qua cánh cửa thần kỳ trên quảng trường.

Hắn đứng trước cửa phòng B313, khóe miệng nhếch lên:

“Quả nhiên là được, Khánh Trần, tìm được ngươi rồi.”

Nói rồi, hắn gõ cửa phòng, sau khi xác nhận bên trong không có ai bèn lấy ra một sợi dây kẽm, mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng.

Hắn đứng ở cửa nhìn quanh phòng, kiểm tra thật cẩn thận mọi chi tiết trong ký túc xá.

Hắn lục lọi đồ đạc của mọi người trong phòng hòng tìm kiếm dấu vết.

Tuy rằng cánh cửa thần ký có thể đưa hắn đến trước cửa ký túc xá hắn nghĩ thầm, nhưng trong phòng có bốn người, hắn nhất định phải thông qua chi tiết để xác nhận rốt cuộc ai trong phòng mới là Khánh Trần.

Rốt cuộc Khánh Trần có khả năng thiên biến vạn hóa, có thể giả mạo bất cứ ai.

Lúc này, khi thanh niên lục soát vali kéo mà Trần Tuế nhét dưới gầm giường, hắn bỗng mỉm cười.