Khánh Trần phiên dịch, đột nhiên Jinguji Maki lại nói:
“Sư phụ, hình như không cần rắc rối như vậy.”
Cô bé vừa nói xong thì ngay trên vùng đất trống không người của hòn đảo bỗng mọc lên một gian nhà tranh, từ 2D thành 3D, cực kỳ đơn giản.
Đó là nơi mà Jinguji Maki từng sinh sốt 8 năm, cũng là nơi bé quen thuộc nhất.
Lần này, Khánh Trần và Trịnh Viễn Đông đều ngẩn ngơ.
Họ tận mắt chứng kiến một ngôi nhà đột ngột mọc lên từ mặt đất, chỉ tốn một giây đồng hồ.
Trong phạm vi của Kình Đảo, người sở hữu giống như thượng đế toàn năng, chơi trò chơi xây dựng thành phố, mọi tư liệu sản xuất đều nằm trong lòng bàn tay.
Trịnh Viễn Đông bỗng quay sang nhìn Jinguji Maki, giống như nhặt được vật báu.
Đây mới thật sự là chủ nhân của Kình Đảo!
Khánh Trần vội kéo Maki-chan ra sau lưng mình, sau đó mở điện thoại lên tìm kiếm ảnh chụp hầm chứa hạt nhân:
“Nào, Maki, tạo ra thứ này đi. Ai bắt nạt chúng ta, chúng ta bắn chết họ.”
Trịnh Viễn Đông:
“???”
Côn Luân chỉ muốn xây dựng cơ sở hạ tầng mà thôi, thế mà Khánh Trần lại muốn lôi vũ khí hạt nhân ra luôn?!
Jinguji Maki lắc đầu khó xử:
“Sư phụ, ta không biết cấu tạo bên trong.”
Trịnh Viễn Đông nổi giận, nói với Khánh Trần:
“Ngươi nghĩ gì vậy, tất cả những thứ sinh trưởng ở trên đảo sau khi rời khỏi đảo 1 mét sẽ biến mất. Bom nguyên tử, lựu pháo cũng vậy.”
Nói xong, Trịnh Viễn Đông nhặt một hòn đá lên ném ra ngoài vách đá.
Chỉ trong nháy mắt, hòn đá hóa thành bột phấn xám xịt, tiêu tan giữa không trung.
Điều này đồng nghĩa với việc, thiết tưởng xây dựng đại bác tầm bắn cực xa trên Kình Đảo là bất khả thi.
Trừ phi là đồ vật vốn không thuộc về Kình Đảo.
Khánh Trần nhìn Trịnh Viễn Đông với vẻ suy tư, lời nói của đối phương...để lộ sơ hở.
Hắn dùng tiếng Nhật nói với Maki-chan chế tạo hầm chứa hạt nhân, nhưng Trịnh Viễn Đông không cần hắn phiên dịch.
Lúc này, Trịnh Viễn Đông nhìn Jinguji Maki, bỗng nhiên phát hiện chuyện mà hắn cực khổ lắm mới có thể hoàn thành ở trên Kình Đảo đối phương chỉ cần nghĩ trong đầu là xong.
Hắn mỉm cười nói với Maki-chan:
“Hoan nghênh ngươi thường xuyên đến tòa nhà hành chính chơi, Côn Luân vĩnh viễn mở rộng cửa cho ngươi.”
Khánh Trần cười híp mắt, phiên dịch:
“Hắn nói là sư phụ ngươi là một người rất lợi hại và cũng rất tốt.”
Jinguji Maki ngẩng đầu lên, bé mỉm cười ngọt ngào:
“Ta cũng cảm thấy sư phụ vừa tốt vừa lợi hại!”
Khánh Trần nhìn Trịnh Viễn Đông:
“Maki có thể phối hợp với Côn Luân việc xây dựng trên đảo, cũng có thể phụ trách tuyến đường của Kình Đảo, đây là những điều ta đã nói trước đó. Bây giờ bàn chuyện giao dịch đi, ông chủ Trịnh muốn cái gì. Hoặc là nói, ta cần phải trả giá thế nào mới lấy được Chân Thị Chi Nhãn.”
Trịnh Viễn Đông thẳng thắn, giọng điệu hết sức nghiêm túc:
“Chuẩn Đề Pháp.”
Khánh Trầm im lặng.
Thảo nào đối phương sẵn sàng giao vật cấm kỵ ACE-004 Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra, thì ra là muốn Chuẩn Đề Pháp.
Thảo nào đối phương vẫn luôn cố ý bày ra sự kỳ diệu của vu thuật với mình, thì ra là đã lên kế hoạch từ trước, chờ mình để ý đến Chân Thị Chi Nhãn.
Thế nhưng Chuẩn Đề Pháp quá quan trọng, nó là nền móng của Hội phụ huynh.
Hiện nay, trong cả Hội phụ huynh cũng chỉ có một mình La Vạn Nhai lấy được thuật Hô Hấp bậc ba từ cấp C thăng cấp lên cấp B.
Trong Bạch Trú cũng chỉ có Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ có được thuật Hô Hấp bậc ba, những người này đều không thể tiết lộ bí mật được.
Thuật Hô Hấp bậc hai từ cấp D tăng lên cấp C, nhất định phải trở thành thành viên Nhà Vàng mới có được nó.
Vì vậy, hiện tại người ngoài không có cách nào đạt được thuật Hô Hấp ba bậc hoàn chỉnh.
Nếu muốn thì phải tìm Khánh Trần.
Trịnh Đông Viễn nói thêm:
“Một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đen cộng thêm sáu Chân Thị Chi Nhãn màu trắng, có thứ này La Vạn Nhai có thể thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật với thành viên của Hội phụ huynh, đây là thứ các ngươi cần nhất hiện nay.”
Khánh Trần bống hỏi:
“Thật ra, thứ Cô Luân cần chính là một phương pháp tu hành chính thống, đúng không? Không nhất định phải là Chuẩn Đề Pháp, chỉ cần có thể khiến phần lớn người của Côn Luân tu hành, có thể khiến học sinh trong trường tu hành là được, đúng không?”
Trịnh Viễn Đông suy nghĩ, rồi nói:
“Đúng vậy.”
“Ta cần phải suy xét xem giao dịch này có khả thi hay không, lần sau quay lại sẽ trả lời ngươi.”
“Nói lời giữ lời.”
….
Trên đường về ký túc xá, Khánh Trần nhỏ giọng nói với Maki-chan:
“Maki à, ngươi có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật không?”
Jinguji Maki sửng sốt:
“Để ta thử xem.”
Nói xong, bụi cỏ dại trước mặt cô bé bỗng nhiên mọc cao đến tận đầu người.
Khánh Trần nghĩ ngợi, rồi nói:
“Ngươi từng ăn Long Ngư rồi đúng không, có thể thực thể hóa nó không?”
Jinguji Maki nhắm mắt lại, vài giây sau bé mở mắt ra:
“không được…”
Khánh Trần suy tư, hắn lấy điện thoại ra tìm kiếm một hình ảnh của một loài thực vật bình thường ở thế giới trong do người du hành thời gian chụp lại:
“Có thể biến ra được không?”