Nhìn ảnh chụp chung của tất cả các thành viên Bạch Trú trong vali, nụ cười trên mặt hắn càng rõ ràng hơn:
“Thế mà lại ngụy trang thành ông chủ Trần Tuế của Ma Trận, ai mà ngờ được cơ chứ?”
Thanh niên đặt bức ảnh lại chỗ cũ, sau đó lặng lẽ ra khỏi ký túc xá và đóng cửa lại một cách cẩn thận.
Vài phút sau, Khánh Trần trở lại phòng nhìn mọi chi tiết trên giường mình và bật cười, hắn lấy tấm ảnh chụp chung trong vali của Trần Tuế ra.
Sau đó hắn mới đi ra ngoài chơi ném tuyết với mọi người.
Lúc này, trên quảng trường ngoài ký túc xá vô cùng náo nhiệt.
Một nam sinh leo lên nền tuyết cao hơn người, lún cả nửa người xuống, bước đi vô cùng khó khăn.
Còn có một người mắc kẹt trong lớp tuyết dày không nhúc nhích được, bị người khác coi như bia ngắm mà ném, biến thành người tuyết…
Trần Tuế đứng ở rìa sân tuyết, dẫn theo hơn năm mươi thành viên của Ma Trận đứng quan sát.
Hắn đè thấp giọng nói với cấp dưới:
“Tìm đi, mau tìm thành viên của Bạch Trú có mặt ở đây. Họ chỉ có vài người thôi, chơi ném tuyết không thể đánh thật được, vậy thì chúng ta bao vây họ mà đánh. Nhưng tuyệt đối không được mạnh tay, lỡ thành thù không đội trời chung thì không dễ xử lý.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ trốn trong góc, mắt đảo liên hồi. Nam Canh Thần thì thẩm:
“Mau tìm xem Trần Tuế đâu, chúng ta cứ nhè tên đó ra mà đánh. Dám dụ người của Bạch Trú chúng ta, phải cho hắn một bài học.”
Lưu Đức Trụ nói nhỏ:
“Họ đang đứng ở mép sân tuyết kia kìa, ta thấy họ rồi. Nhưng giờ mà xích mích với họ thì không ổn lắm, chỉ có hai chúng ta mà họ có hơn năm mươi người, hai đánh một chẳng chột cũng què.”
Nam Canh Thần cẩn thận quan sát một lát, vừa khéo đối diện với Trần Tuế:
“Móa nó, tên kia đang tìm chúng ta đấy, làm sao bây giờ? Trần ca và lão La không ở đây.”
Nam Canh Thần luống cuống.
Đúng lúc này có giọng nói vang lên:
“Hai người đang làm gì đấy?”
“Á!”
Nam Canh Thần sợ hết hồn, hắn quay đầu lại thì thấy Zard với mầm cây trên đỉnh đầu, vội hét lên:
“Ngươi làm gì đấy hả? Nghe lén bọn ta nói chuyện à?!”
Zard cười hì hì:
“Ta cũng là thành viên của Bạc Trú, chúng ta là anh em! Ta là Zard trong nhóm đây, ông chủ không nói với các ngươi về ta à?”
“Khoan đã, ngươi không phải là người của Huyễn Vũ sao, từ khi nào lại biến thành thành viên của Bạch Trú rồi?!”
Lưu Đức Trú cảm thấy cạn lời.
“Hôm trước ta còn đưa Long Ngư cho cô bạn nhỏ mà, các ngươi quên rồi à?”
Zard lấy điện thoại di động ở thế giới trong ra:
“Các ngươi xem đi, ta còn có clip ông chủ quay cho ta đây này.”
Trong clip, Zard hỏi Khánh Trần:
“Ta đủ tư cách gia nhập Bạch Trú rồi đúng không?”
Khánh Trần:
“Đúng, đúng, đúng.”
Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ xúm lại:
“Ôi đệch, thật này!”
“Giờ thì sao nào, đánh với Ma Trận à?”
Zard nói:
“Ta là cao thủ đấy, yên tâm đi, một chấp năm mươi cũng chơi luôn.”
Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ nhìn nhau, không cần quan tâm Zard rốt cuộc có phải là người của Bạch Trú hay không, dù sao có thể giúp họ chơi ném tuyết là được rồi.
“Quất luôn!”
Nói rồi Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ leo lên lớp tuyết dày kia, con Zard thì đặc biệt hơn, hắn lao vào trong đống tuyết, chỉ chừa lại cây non tuần tra phía trên.
Ở bên kia, Trần Tuế thấy Bạc Trú vào sân thì phấn khởi:
“Mau, hai người họ, nhiều nhất là ba, đi tìm họ đi!”
Dứt lời, hơn năm mươi thành viên Ma Trận xông lên, người nào người nấy cũng cầm một quả cầu tuyết đã được vo viên sẵn.
Các thành viên của Ma Trận lướt qua đám đông, nhanh chóng áp sát Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ.
Thế nhưng ngay sau đó, trong đội bỗng có người kêu gào, thình lình bị thứ gì đó kéo vào trong lớp tuyết dày.
Trần Tuế và những người khác kinh hãi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Vừa nói xong, đột nhiên có một đôi tay thò lên từ trong tuyết, kéo hai chân của một thành viên Ma Trận vào trong tuyết rồi biến mất tăm.
Chỉ còn lại một cây non vẫn nhanh chóng tuần tra trên mặt tuyết.
Trong hai phút ngắn ngủi, các thành viên của Ma Trận lần lượt biến mất, tất cả đều bị chôn trong tuyết, đến khi họ chui ra thì cả người toàn tuyết là tuyết, ai nấy cũng đực mặt ra rồi…
Thế này là thế nào, phim thanh xuân chơi ném tuyết vui sướng sao đột nhiên lại biến thành phim kinh dị Sân tuyết kinh hoàng rồi?!
Hiện tại, Zard giết người đến phát rồ rồi, mục tiêu không giới hạn trong các thành viên của Ma Trận nữa, hễ là nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều bị kéo vào trong tuyết…
Mười phút trôi qua, trên sân tuyết có thêm nhiều hố to, người chơi ném tuyết ít đi hai trăm người…
Mọi người dần dần phát hiện quy luật, họ nhìn thấy mầm cây kia đi qua đi lại, gặp ai là kéo xuống.
Tất cả mọi người kêu gào chạy trốn khỏi cây non ấy, mầm cây lộ trên mặt tuyết giống như vây cá mập đột ngột xuất hiện trên mặt biển.
Mà đám nhóc chơi ném quyết giống như du khách bị siêu cá mập Megalodon tấn công trên bãi biển, người nào người nấy đều kinh hoàng và sợ hãi…