Hắn nói:
“Nhất định phải bảo vệ cô bé cẩn thận, Jindai sẽ điên cuồng vì nàng, nếu như truyền thừa Âm Dương sư không tăng thêm Shikigami thì e rằng vài trăm năm sau sẽ phải mai danh ẩn tích.”
Khánh Trần nói với vẻ vô tội:
“Bây giờ con bé là học sinh của trường, các ngươi cũng có trách nhiệm bảo vệ nàng.”
Trịnh Viễn Đông cười:
“Thì ra ngươi nhất định phải đưa nàng đến đây là vì điều này.”
“Thành viên của Bạch Trú đều đến đây, đâu thể để nàng ở ngoài một mình được đúng không.”
Khánh Trần nói một cách hùng hồn.
“Không sao, trên Kình Đảo không một ai có thể khiến cô bé bị thương. Nếu ngươi đã quyết định để Jinguji Maki phối hợp mà không cần thù lao, Côn Luân cảm ơn ngươi trước.”
Trịnh Viễn Đông vừa đi vừa nói chuyện:
“Nói thật, trước đó ta còn cho rằng ngươi sẽ đưa ra điều kiện giao dịch gì đó, kết quả không ngờ ngươi lại rất có nguyên tắc.”
Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:
“Các ngươi làm chuyện tốt, trái lại ta lại lấy tiền thuê thì ta thành ra cái gì, người xấu à?”
Giống như Khánh Trần từng nói vậy.
Ở một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ, sai lầm lớn nhất của hắn chính là hắn không muốn làm người tốt, nhưng cũng không đủ xấu xa.
Nhưng nếu không làm người xấu được, vậy thì thử làm một người tốt đi.
“Nhưng mà có một điều kiện, ngươi và nàng gặp rào cản ngôn ngữ, phải để ta phiên dịch mới được, những người khác không thể.”
Khánh Trần nói.
Trịnh Viễn Đông như cười như không:
“Ngươi sợ ta dụ nàng đi nên phải trông chừng à?”
“Ngươi không dụ được nàng.”
Khánh Trần lắc đầu, hắn tự tin tuyệt đối về điều này:
“Chẳng qua là ta lo lắng các ngươi lợi dụng con bé, nàng còn nhỏ, không hiểu được sự đáng sợ của lòng người. Đúng rồi, nàng giúp Côn Luân việc lớn như thế, ngươi không trả tiền cho ta không thành vấn đề, cũng nên cho nàng một viên Chân Thị Chi Nhãn không cấp bậc chứ.”
Trịnh Viễn Đông bật cười:
“Chân Thị Chi Nhãn không cấp bậc lại là vấn đề lớn, tốc độ minh tưởng khi cầm Chân Thị Chi Nhãn màu trắng rất chậm, hơn nữa không thể thi triển nhiều vu thuật cao cấp. Nếu ngươi thật sự muốn thì chúng ta có thể giao dịch cái khác, được thì coi như ta đưa Chân Thị Chi Nhãn màu đen duy nhất của ta cho ngươi cũng không hề gì.”
Khánh Trần ngẩn ngơ, nói cho cùng vật cấm kỵ ACE-004 Chân Thị Chi Nhãn thật ra là Chân Thị Chi Nhãn màu đen đặc biệt, Chân Thị Chi Nhãn cấp bậc khác đều chỉ là vật phẩm đính kèm mà thôi.
Hắn không ngờ Trịnh Viễn Đông lại chịu giao viên đá màu đen ra.
Thứ mà đối phương muốn chắc chắn là một thứ vô cùng quan trọng.
Khánh Trần cảnh giác.
Thế nhưng hắn tha thiết muốn có được viên đá màu đen, vì vậy hắn thuận miệng dò hỏi:
“Chân Thị Chi Nhãn màu đen? Ngươi chịu đưa à? Ta biết thứ đó rất quan trọng.”
Trịnh Viễn Đông cười nói:
“Không sao, làm ăn buôn bán, có được thì có bỏ, có lời thì cũng có lỗ.”
Khánh Trần nói ngay:
“Làm ăn với Bạch Trú thì làm sao lại để ngươi lỗ được chứ, những người không làm ăn với Bạch Trú mới chịu thiệt.”
Mọi người đi đến một vách đá không người trên đảo.
Trịnh Viễn Đông nhìn Jinguji Maki:
“Những ngày tới, ngươi cần phải vất vả rồi.”
Khánh Trần dùng tiếng Nhật phiên dịch cho Maki-chan:
“Maki-chan vất vả một chút, chúng ta học được cách khống chế Kình Đảo trước rồi tính sau.”
Trịnh Viễn Đông nhìn Khánh Trần:
“Ngươi chắc chắn ngươi phiên dịch chuẩn chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Yên tâm đi.”
Trịnh Viễn Đông gật đầu:
“Đầu tiên là điều khiển hướng đi của hòn đảo, trên biển rất khó để phân biệt vị trí và phương hướng, vì vậy việc này ngươi cần phải đến Côn Luân, đối chiếu bản đồ, đích chuẩn, định vị GPS, quy hoạch tuyến đường cho Kình Đảo. Nó không thể ở mãi một nơi không nhúc nhích, như thế sẽ bị người khác tìm được, cũng không thể đi xuất hiện trên tuyến đường biển mà tàu thuyền khác thường xuyên di chuyển, vì vậy mỗi ngày đều phải chỉnh sửa tuyến đường.”
Khánh Trần phiên dịch.
Jinguji Maki bỗng nói:
“Sư phụ, bây giờ ta chỉ là không tìm được phương hướng thôi, nhưng sau khi ta lập tuyến đường cho nó thì hằng ngày nó sẽ đi theo tuyến đường này, không cần ngày nào cũng phải ra lệnh cho nó một lần nữa.”
Khánh Trần nói cho Trịnh Viễn Đông biết ý của Jinguji Maki, đối phương khá là ngạc nhiên, điều này khác hẳn phương pháp điều khiển Kình Đảo hắn tìm được.
Ví dụ như điều khiển máy bay không người lái ở thế giới ngoài, ngươi cần phải mở máy, cho nó bay lên, điều khiển trục quay nắm giữ phương hướng, sau đó điều khiển nó hạ cánh.
Quá trình cần phải cẩn thận và thận trọng.
Mà Jinguji Maki điều khiển Kình Đảo cũng giống như máy bay không người lái chiến đấu kết nối với nơ-ron thần kinh ở thế giới trong, chỉ cần suy nghĩ là có thể hoàn thành mọi việc.
Điều này đơn giản hơn việc Trịnh Viễn Đông ngày ngày tự mình điều khiển Kình Đảo rất nhiều!
Trịnh Viễn Đông suy nghĩ rồi nói:
“Vậy ta nói luôn cách xây dựng cơ sở hạ tầng trên đảo. Việc này phải xem bản thiết kế, sau đó điều khiển Kình Đảo sản xuất nguyên vật liệu xây dựng cần thiết, rồi người của bọn ta khởi công xây dựng…”