Ở trung tâm chỉ huy trong tòa nhà hành chính.
Lộ Viễn nói với Nghê Nhị Cẩu:
“Tắt thiết bị chặn tín hiệu đi, ông chủ tìm được người thu dụng Kình Đảo rồi, không phải gián điệp.”
Nghê Nhị Cẩu sửng sốt:
“Ai? Ai làm?”
“Bạch Trú.”
Lộ Viễn thở dài:
“Đã bảo đừng để cái đám chuyên gây tai họa ấy đến học rồi mà ông chủ không nghe, giờ thì hay rồi, Kình Đảo thành địa bàn của người khác luôn.”
Nghê Nhị Cẩu hỏi:
“Bạch Trú đưa ra điều kiện gì?”
Lộ Viễn lắc đầu:
“Không đưa ra điều kiện gì hết, giúp đỡ chúng ta mở trường học trên Kình Đảo miễn phí…”
“Họ mà tốt bụng được như thế à?”
Nghê Nhị Cẩu nghi ngờ:
“Sao ta nghe nói ông chủ của Bạch Trú là một nhân vật lợi hại ưa hưởng lợi? Cấp dưới của ta nói Khánh Trần đoán được sẽ có người tập kích biệt thự Bạch Trú, nhưng vẫn mua bảo hiểm kếch xù trước, tổng giám đốc của công ty bảo hiểm ở Lạc Thành ấy bị hắn chơi một vố hết hồn.”
Lộ Viễn dở khóc dở cười:
“Yên tâm, ông chủ xác nhận rồi.”
“Thế thì đúng là phải lau mắt mà nhìn.”
“Đúng rồi, ông chủ bảo chúng ta mau chóng ra một thông báo…”
Mười phút sau.
Trần Tuế ngồi ở bàn trong ký túc xá, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím của máy tính xách tay viết code.
Đây là kỹ thuật mà tổ chức Ma Trận tự hào nhất.
Trần Tuế nói với Đường Duy:
“Tín hiệu đã khôi phục, báo cho tất cả các thành viên của Ma Trận chuẩn bị khởi công, trong vòng một tuần dự án mới phải được đưa vào thử nghiệm, lần này chúng ta phải mang kỹ thuật của thế giới trong sang bên này để kiếm thật nhiều tiền.”
Liễu Ninh của tổ chức Hồng Diệp ở bên cạnh ngồi dậy, tò mò hỏi:
“Ma Trận các ngươi lại có dự án gì à?”
Trần Tuế lườm hắn:
“Định thám thính tình bảo hả? Đây là bí mật thương nghiệp.”
Liễu Ninh bĩu môi:
“Hồng Diệp bọn ta có ngành nghề gì trong lĩnh vực này đâu.”
Trần Tuế chẳng để tâm:
“Cống hiến của Ma Trận trong lĩnh vực máy tính dành cho thế giới ngoài cuối cùng sẽ được thế giới khắc ghi. Đến lúc đó Hồng Diệp các ngươi nhìn cho kỹ, khi Ma Trận bọn ta trở thành tổ chức nổi tiếng như Bạch Trú, các ngươi vẫn chẳng làm nên trò trống gì.”
Liễu Ninh nhướng mày:
“Ngươi muốn đánh nhau à?”
“Sợ ngươi chắc?”
Trần Tuế nói:
“Ngươi cấp C, ta cũng là cấp C.”
Bỗng nhiên, Đường Duy lên tiếng:
“Ông chủ, Côn Luân đột ngột đăng thông báo thay đổi nhân viên trong trường học trên diễn đàn trường…”
Trần Tuế sửng sốt:
“Sao, có lão sư mới đến trường à?”
“Ờm, không phải, ngươi tự xem đi.”
Đường Duy nói nhỏ.
Trần Tuế mở app diễn đàn ra xem, tức khắc cảm thấy không ổn tí nào:
“Khoan! Sao Khánh Trần lại trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của trường học? Hả!!”
Trần Tuế xem lại bản thông báo một lần nữa:
“Vãi chưởng!”
Chuyện kỳ lạ nhất đã xuất hiện trong bản thông báo đó.
Các học sinh khác hãy còn phải ngoan ngoãn đi học, Trần Tuế vẫn một lòng muốn đuổi theo Bạch Trú.
Kết quả chỉ trong nháy mắt, Trần Tuế vẫn là một học sinh bình thường trong trường, mà Khánh Trần đã thành chủ tịch hội đồng quản trị nhà trường…
Liễu Ninh hết sức vui vẻ, nhìn vẻ mặt gần như suy sụp của Trần Tuế hắn bỗng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Và cũng bắt đầu từ thông báo này, địa vị của Khánh Trần trong trường về bản chất đã không còn giống các bạn học khác.
...
“Sao ngươi đoán được Jinguji Maki là người đã thu dụng Kình Đảo?”
Trên đảo, Khánh Trần vừa đi vừa hỏi.
Trịnh Viễn Đông nói:
“Trong khoảng thời gian ngươi chiến đấu ở Nhật Bản, Jindai Unichi đã truyền tin cho Thần Bí Nghiệp Bộ, báo rằng có người có thể khiến Shikigami kinh sợ. Vì vậy ta nghĩ, rốt cuộc là ai có năng lực dùng huyết mạch tự nhiên làm Shikigami phải sợ hãi? Ngoại trừ hậu duệ của gia tộc Minamoto, dường như không còn cách giải thích nào khác, bởi vì những Shikigami mà tập đoàn Jindai sử dụng hiện nay thật ra đều là Shikigami được Minamoto dùng huyết mạch ký kết.”
Trịnh Viễn Đông là thủ lĩnh đương nhiệm của tổ chức Người Bàng Quan, hiển nhiên biết được nhiều bí mật hơn người khác.
Ký kết tức là gia tộc Minamoto dùng máu của mình ký kết khế ước với Shikigami.
Mỗi một Shikigami đều là yêu quái bị Minamoto đánh bại.
Sau khi gia tộc Minamoto biến mất, Shikigami trong gương thần Shinkyo của truyền thừa Âm Dương sư mấy trăm năm qua không những không tăng lên, trái lại còn giảm bớt.
Bản thân gia tộc Jindai không có năng lực ký kết khế ước với Shikigami.
Từ lúc đó, Trịnh Viễn Đông cũng đã nghi ngờ có con cháu của nhà Minamoto ở thế giới ngoài.
Cũng là người chơi bản Alpha giống như hắn và Hà Kim Thư.
Trịnh Viễn Đông nói tiếp:
“Có thể nói Kình Đảo là vật cấm kỵ của tộc Minamoto, ta đã xác nhận việc này từ trước. Vì vậy sau khi nó bị thu dụng, ta suy nghĩ liệu có phải là hậu duệ của nhà Minamoto từng khiến Shikigami sợ hãi ở Nhật Bản đã lên đảo không. Vậy thì trong cả học viện dành cho người du hành thời gian này, người duy nhất phù hợp với điều kiện này là Jinguji Maki. Tuy ngươi ôm hết trách nhiệm về phần mình, nhưng cũng chỉ có thể lừa người ngoài không biết chuyện mà thôi, dĩ nhiên gia chủ của Jindai biết, cô bé mới là mục tiêu của họ.”