Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1623: Tới Nam Cực




Lúc này, bầy chim cánh cụt trên sông băng đang ngơ ngác đứng kia, quan sát sông băng tan vỡ với vẻ tò mò.

Bọn chúng ở xa nên không nhìn thấy hòn đảo, bởi vậy chỉ có thể thấy được tảng băng vỡ tan tàn…

Mà toàn bộ các học sinh trên đảo đều đông cứng thành đá.

Những dị năng giả như Khánh Trần còn đỡ, người bình thường thì không ổn tí nào, người nào người nấy đều run bần bật.

Bây giờ là lúc quan sát thực lực của bạn học bên cạnh mình.

Thực lực càng kém thì mặc càng dày.

Trần Tuế và Liễu Ninh vừa mới mặc quần áo xong, quay đầu thì thấy Khánh Trần và Đường Duy chỉ hận không thể đem chăn đệm và ra giường đắp hết lên người.

Trần Tuế cười lạnh:

“Thực lực cấp C của ta không tính uổng phí.”

“Lợi hại quá, lợi hại quá.”

Khánh Trần khen.

Hắn vừa nói xong thì bốn người họ nhìn thấy bên ngoài cửa ký túc xá, Zard mặc quần đùi áo cộc tay đi qua trước cửa.

Ngày thường người này không ra ngoài hoạt động, kết quả đến bây giờ lại cố ý ló mặt ra đắc ý.

Cây non trên đầu hắn cũng đong đưa.

Khánh Trần kinh ngạc phát hiện mầm cây kia thật ra không phải Triền Xà Đằng.

Có lẽ lúc trở về, Triền Xà Đằng bị quy tắc chém đứt, mà Zard lại tìm đại một gốc cây trên đảo rồi cắm nó trên đầu làm skin giới hạn.

Phải nói là Zard thật sự rất nổi tiếng trong học viện, trên diễn đàn của trường học còn có một chuyên mục riêng dành cho hắn, tên là “Tên thần kinh mọc cây trên đầu”.

Nói thật, lúc trước trong bản tin thời sự của thế giới ngoài có nói học sinh cấp một ở khu Hải Điện đến vùng cực địa hoàn thành lễ tốt nghiệp, có rất nhiều học sinh tỏ vẻ hâm mộ: Cuộc sống của người ta mới muôn màu muôn vẻ làm sao.

Nhưng bây giờ họ đột ngột bị chuyển đến Nam Cực thế này, sợ rằng phải chết bất đắc kỳ tử!

“Định làm gì vậy, hiệu trưởng muốn đưa chúng ta đi chịu chết à?”

Đường Duy run rẩy:

“Mau, mau, mau, mau mặc quần áo mùa đông vào!”

Quá bất ngờ.

Thật sự quá bất ngờ.

Cuộc sống vườn trường đang yên đang lành sao lại biến thành cuộc phiêu lưu mạo hiểm rồi?!

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi nói xem tại sao chúng ta lại đến Nam Cực?”

Trần Tuế suy nghĩ, rồi nói với giọng chắc nịch:

“Nhất định là bài kiểm tra đánh giá đầu tiên của học viện, hiệu trưởng Trịnh Viễn Đông muốn thử thách ý chí, nghị lực của chúng ta, để xem chúng ta có thể chống chọi với điều kiện khắc nghiệt. Đúng, nhất định là như vậy, những lúc như thế này chúng ta lại càng phải bộc lộ ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất!”

“Có lý, có lý lắm!”

Khánh Trần hùa theo.

Ở một phía khác, Trịnh Viễn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Cái quái gì thế này…”

Đến cả ông chủ Trịnh luôn luôn bình tĩnh, trầm ổn cũng phải buột miệng nói tục.

Hắn không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là người thu dụng Kình Đảo vẫn chưa học được cách khống chế hòn đảo này, cho nên không cẩn thận đưa Kình Đảo đến đây.

Mười hai thành viên Côn Luân bận bịu từ sáng đến trưa, họ dùng Chân Thị Chi Nhãn vé phù trận Vu Sư trên tường của ký túc xá, ba vòng phù trận chuyển động luân phiên và rồi bức tường lõm vào trong, ngay sau đó lò sưởi trong tường với củi lửa cháy vô tận đột ngột xuất hiện.

Họ vẽ khoảng 108 chiếc lò sưởi, nhiệt độ trong nhà mới xem như ổn định lại.

Mỗi một thành viên Côn Luân cầm Chân Thị Chi Nhãn mệt đến mức sắp hộc máu, tinh thần lực có dấu hiệu tiêu hao quá mức.

Nhưng dù tạm thời duy trì được độ ấm thì cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay, nếu Kình Đảo dừng lại ở Nam Cực mãi thì làm sao giữ gìn trật tự của trường học một cách bình thường được?!

Hơn nữa phù trận lò sưởi này nhiều nhất chỉ duy trì được bảy ngày, chúng vẫn đang thiêu đốt ý chí tinh thần của thành viên Côn Luân từng giây từng phút.

Các thành viên của Côn Luân cũng không thể không làm gì được, họ minh tưởng khôi phục tinh thần lực ngay trên đảo.

Chuyện này rắc rối to!

“Không thể chờ đợi như vậy được, phải tìm được người sở hữu Kình Đảo.”

Trịnh Viễn Đông lắc đầu, vẻ mặt hắn trông hết sức nghiêm trọng:

“Lộ Viễn, ngươi mau chóng đi tìm Khánh Trần, xem xem có phải hắn làm không.”

“Hả? Ông chủ, ngươi cảm thấy việc này liên quan đến Khánh Trần à?”

Lộ Viễn mặc áo phao dày, chóp mũi đỏ lên vì lạnh:

“Chúng ta không thể cứ xảy ra chuyện gì là lại nghi ngờ Khánh Trần được.”

Còn Nghe Nhị Cẩu lại đồng ý với quan điểm của Trịnh Viễn Đông:

“Tiểu tử này hay gây rắc rối lắm, trước tiên cứ hỏi hắn đi đã. Ta cũng đi tìm Zard xem có liên quan đến hắn hay Huyễn Vũ không.”

Lộ Viễn lấy điện thoại ra gọi điện cho Khánh Trần, không mất nhiều thời gian đầu dây bên kia đã vang lên tiếng Khánh Trần trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện:

“Sao tự dưng lại đặt điều nói xấu người khác thế...Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì...Không phải ta làm, không phải ta!”

Trịnh Viễn Đông nhíu mày thật chặt.

Jinguji Maki và Lý Đồng Vân đang ở trong ký túc xá.

Hai cô bé dùng chăn dày quấn chặt lên người, họ nằm trên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài với vẻ lo lắng.