Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1624: Tin Được Bao Nhiêu




Maki-chan nhìn chim cánh cụt, hai mắt sáng rực:

“Kawaii!”

Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói một cách kiên nhẫn:

“Maki à, hình như ngươi gây rắc rối rồi...Mà ngươi có cách nào khiến cho Kình Đảo trở về không, về phía bắc ấy, mọi người sắp chết cóng rồi.”

Thế nhưng Jinguji Maki không hiểu nàng nói gì.

Lý Đồng Vân ở phần mềm phiên dịch giọng nói trên điện thoại lên và lặp lại lần nữa.

Phần mềm phiên dịch nói tiếng Nhật một cách khó khăn, Lý Đồng Vân cũng không biết phần mềm phiên dịch có đúng không nữa.

Nàng khua tay múa chân một lúc lâu, hình như Maki-chan hiểu ý của nàng, bé gật đầu một cách nghiêm túc.

Kình Đảo lại bắt đầu di chuyển.

Hòn đảo khổng lồ giống như một tòa thành chầm chậm lướt đi, trôi về phương bắc.

Tiếng nước ào ào, còn có tiếng băng vỡ vang lên răng rắc, ầm vang dữ dội.

Kình Đảo giống như một con tàu phá băng chạy bằng năng lượng hạt nhân chở hơn một trăm lò phản ứng hạt nhân, bắt đầu khởi hành.

Các học sinh núp trong ký túc xá nhìn cảnh tượng hùng vĩ bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy tuy hơi cực khổ nhưng có thể quan sát cảnh sắc mà trước kia không có cơ hội nhìn thấy dường như cũng không đến nỗi nào.

Cho đến hôm nay, ấn tượng của mọi người về thế giới trong toàn là căng thẳng và nguy hiểm, về thế giới ngoài là thư thái và an toàn.

Hôm nay, thế giới ngoài còn nguy hiểm hơn thế giới trong…

Nhưng mà vô cùng thú vị.

Trong ký túc xá, Maki-chan vẫy tay với bầy chim cánh cụt ngoài cửa sổ.

Ngoài ký túc xá, đã có học khoác chăn muốn lao ra ngoài ném tuyết.

Trịnh Viễn Đông yên lặng nhìn, Nghê Nhị Cẩu ở bên cạnh cảm thán:

“Đám nhóc này chịu lạnh giỏi thật!”

Kình Đảo di chuyển về phía bắc với tộc độc cực nhanh.

Không ai biết nó muốn đi đâu, cũng không ai biết rốt cuộc là người nào đang điều khiển nó.

Lý Đồng Vân muốn mau chóng nói chuyện này cho Khánh Trần, nhưng Khánh Trần thay đổi diện mạo, điện thoại di động đột nhiên không có tín hiệu, nàng không có cách nào tìm được Khánh Trần…

Nói cho Côn Luân ư?

Nàng không dám chắc Maki-chan lấy được Kình Đảo từ tay Côn Luân sẽ có hậu quả gì, vì vậy khi xảy ra chuyện như thế này, Bạch Trú vẫn phải do Khánh Trần làm chủ mới được.

Nhưng làm sao mới có thể tìm được Khánh Trần đây…

Ông chủ Bạch Trú ẩn nấp kỹ quá, đến cả người của mình cũng không tìm được hắn.

Vào giờ phút này trên Kình Đảo, tuyết rơi dày như lông ngỗng.

Nham thạch vốn màu đen lại bị tuyết bay lả tả bao phủ.

Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, tuyết rơi trên quảng trường bên ngoài ký túc xá đã cao đến cổ.

Phiến đá trên quảng trường đã không còn thấy được nữa, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mái vòm cầu vồng của cánh cửa thần kỳ.

Khu ký túc xá nằm đối diện dãy phòng học, sáu tòa nhà dạy học chính và mười hai tòa nhà dạy học phụ đều được khoác thêm lớp áo trắng tinh khôi.

Trịnh Viễn Đông đứng trên tầng trên cùng của tòa nhà dạy học cao nhất, nơi này là trung tâm của Kình Đảo, phân công phụ trách giám sát các khu vực trên đảo, tháp bay quan sát, đài phát thanh và radar mảng pha.

Kình Đảo lướt trên mặt biển, nó giống như một chiếc thuyền, cần phải chú ý rất nhiều chuyện.

Trong bộ chỉ huy ở đây, Lộ Viễn mang theo một thân tuyết đọng đẩy cửa ra:

“Ông chủ, bên ta lo lắng có người nội ứng ngoại hợp, cho nên giờ đã chặn toàn bộ tín hiệu trên đảo rồi, bảo đảm dù là thiết bị truyền tin như điện thoại vệ tinh cũng không thể liên lạc với bên ngài. Nhị Cẩu đi hỏi Zard, tên đó đang định chơi ném tuyết, hắn nói không liên quan đến hắn, cũng chẳng do Huyễn Vũ, họ không có năng lực ấy. Ta cảm thấy là thật, tuy tên Zard này đầu óc không được bình thường lắm nhưng rất ít khi nói dối...vẫn có thể tin đôi ba phần.”

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ rồi nói:

“Vậy ngươi cảm thấy lời Khánh Trần nói tin được bao nhiêu?”

Lộ Viễn nghĩ ngợi:

“Tiểu tử này chẳng được mấy câu nói thật, cho nên cũng khó nói lắm...Có phải là gián điệp của tổ chức Future hay tổ chức Vương Quốc không? Hiện nay hai tổ chức Bắc Mỹ này ở bên kia có thủ đoạn lợi hại lắm, dần dần muốn nhúng tay sang bên chúng ta rồi, mấy ngày trước còn bắt được hai thành viên của chúng ta ở châu Âu, còn bắt được bảy người của Cửu Châu, không biết bị bí mật nhốt ở đâu rồi. Nghê Nhị Cẩu nói, dạo gần đây trong số các nhân viên nhập cảnh có hơn mười người nghi ngờ là thành viên của tổ chức Future, hắn vẫn đang giám sát chặt chẽ.”

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ:

“Nếu gián điệp tổ chức Future hoặc tổ chức Vương Quốc thu dụng Kình Đảo thì đó quả thật là tình huống xấu nhất. Nhưng ta có khuynh hướng cho rằng không phải họ hơn, tuy tổ chức Future và tổ chức Vương Quốc hành động ngang ngược, hay chĩa mũi vào việc của người khác, muốn làm cảnh sát thế giới nhưng họ không quá hiểu biết về tình báo của Liên Bang, hẳn là không đoán được phương thức sở hữu Kình Đảo mới đúng.Hơn nữa, nếu như bị hai tổ chức này thu dụng thì người du hành thời gian trên đảo đã chết hơn một nửa rồi. Ta cảm thấy nhất định là một người có quan hệ ngọn nguồn với Kình Đảo.”