Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1622: Bí Mật Gia Tộc Minomoto 2




Có Người Bàng Quan từng vượt biển đi về phía đông và sinh sống ở quê hương của nhà Minamoto một thời gian, hơn nữa còn kết bạn với Minamoto.

Sau đó, bên ấy hay có hiện tượng núi lửa phun trào, dẫn đến cả lục địa chìm xuống, thậm chí mỗi năm đều gặp sóng thần.

Vì vậy, gia tộc Minamoto đưa ra quyết định: Di cư đến đại lục Liên Bang.

Nhưng khi dân chúng của nhà Minamoto đến đại lục Liên Bang, tổ chức Người Bàng Quan lại không thấy người nhà Minamoto.

Tuy người đã đến nhưng Minamoto lại mất tích một cách khó hiểu.

Tổ chức Người Bàng Quan bắt đầu điều tra nguyên nhân.

Sau đó, tổ chức Người Bàng Quan điều tra sâu hơn thì phát hiện manh mối.

Họ phát hiện có một việc rất kỳ lạ, có tổng cộng 7 gia tộc theo hầu nhà Minamoto, trong đó gia tộc Kameda vậy mà lại thay đổi dongf họ thành “Jindai”.

Nhiều năm sau, người của gia tộc Jindai say rượu đã khóc lóc và lỡ miệng, nói rằng mình là kẻ phản bội, có lỗi với sự kỳ vọng mà gia chủ dành cho mình.

Vì vậy, tổ chức Người Bàng Quan suy đoán, gia tộc Minamoto bị gia tộc Jindai hãm hại.

Theo những dấu hiệu dần dần xuất hiện trên Cấm Đoạn Chi Hải, Liên Bang lại phát hiện di hài của cá voi khổng lồ ở đáy biển, mọi người bắt đầu suy đoán Kình Đảo chính là vật cấm kỵ của cá voi.

Nhưng tổ chức Người Bàng Quan không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn về một vấn đề: Kình Đảo là vật cấm kỵ của cá voi khổng lồ, vậy nó xuất hiện bằng cách nào?

Khi ấy ở thế giới trong đã xuất hiện những sinh vật cực kỳ khủng bố, chẳng hạn như nền văn minh nhân loại trước từng có một cây thường xuân vô cùng nguy hiểm.

Gốc thường xuân ấy tình cờ được tưới máu của dị năng giả nên xảy ra biến dị.

Nó tiến hóa liên tục trong ba tháng, lấy con người làm chất dinh dưỡng, nó gần như chiếm lấy cả một thành phố loài người.

Thật ra, sự xuất hiện của loài động thực vật này có liên quan đến dị năng giả, nói đúng hơn là nó cắn nuốt máu thịt của dị năng giả.

Bởi vậy, tổ chức Người Bàng Quan cho rằng, có lẽ sự thay đổi của cá voi khổng lồ xuất hiện là bởi vì nó đã nuốt...gia chủ của nhà Minamoto.

Vì thế Trịnh Viễn Đông có một phỏng đoán mới.

Đầu tiên, hắn ám sát một sĩ quan thuộc dòng chính nhà Jindai đang nghỉ phép.

Sau đó mang thi thể của sĩ quan lên khí cầu máy đi ra biển, tìm Kình Đảo thử vận may.

Điều khiến Trịnh Viễn Đông vui mừng là hắn thành công. Hắn tìm được Kình Đảo, hơn nữa còn đoán đúng điều kiện sở hữu.

Điều kiện để có được Kình Đảo chính là báo thù cho gia tộc Minamoto.

Nhưng vấn đề hiện nay là nếu vật cấm kỵ đã bị thu dụng thì vì sao đột nhiên còn có thể bị người khác thu dụng?

Kình Đảo là một trong những vật cấm kỵ thần kỳ nhất.

Sau khi thu dụng Kình Đảo, ký chủ có thể di chuyển theo ý muốn của mình, đồng thời có thể thay đổi thời tiết theo tâm tình của ký chủ.

Thậm chí, nó còn có thể “trồng” vật tư mà con người cần.

Ví dụ như nguyên vật liệu xây dựng của ngôi trường dành cho người du hành thời gian là Trịnh Viễn Đông dùng Kình Đảo tạo ra.

Sở dĩ việc ăn, ở và đồ uống có cồn trên đảo miễn phí là bởi vì nguyên liệu ở nơi này dùng hoài không hết, có thể nói đây là thế giới thần tiên chân chính.

Tuy đồ vật sản sinh ở Kình Đảo không thể mang ra khỏi đảo, một khi mang đi sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu muốn lựa chọn địa điểm thành lập trường học thì lại là lựa chọn hoàn mỹ nhất.

Bây giờ, cơ sở không còn nữa…

Trịnh Viễn Đông dẫn Lộ Viễn và Nghê Nhị Cẩu đội mưa to đi ra ngoài kiểm tra, thế nhưng họ quan sát hồi lâu vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì.

“Ông chủ, ngươi còn khống chế được Kình Đảo không?”

Lộ Viễn hỏi.

“Không được.”

Trịnh Viễn Đông lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nghê Nhị Cẩu bỗng nói:

“Khoan đã, sao ta có cảm giác Kình Đảo đang di chuyển với tốc độ cực nhanh?”

Sắc mặt của Trịnh Viễn Đông thay đổi.

Nơi xa, âm thanh sóng biển vỗ vào vách đá mỗi lúc một lớn hơn, dường như Kình Đảo đang dần dần tăng tốc, chẳng biết nó muốn đi đâu.

“Đệch! Sao lạnh thế!”

Trần Tuế vừa tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt kĩnh hãi.

Liễu Ninh của tổ chức Hồng Diệp đứng cạnh Trần Tuế lẩm bẩm:

“Ta không có nhìn lầm đấy chứ, hay mù rồi?”

Khánh Trần đứng cạnh Liễu Ninh:

“Hắt xì!”

Ngoài cửa sổ không còn là sóng cả xanh thẳm đầy hùng tráng, mà là băng nguyên thuần sắc trắng bao la bát ngát.

Băng nguyên đằng xa hệt như bức tường cao vợi, đang tan rã, rơi xuống từng mảng, phát ra âm thanh sụp đổ ầm vang.

Khánh Trần và mọi người tỉnh lại vì quá lạnh, khi ngủ nhiệt độ trong phòng vẫn luôn là 24 độ ổn định do điều hòa khống chế, hiện tại điều hòa của mọi người đã xuống -10 độ…

Cốc nước trên chiếc bàn gỗ ở ký túc xá vốn dĩ trước khi đi ngủ chưa uống hết, giờ nước trong cốc đã đông thành đá…

Quanh cửa sổ cũng phủ hoa băng.

Trần Tuế ngạc nhiên nhìn bầy chim cánh cụt phía xa:

“Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ bây giờ chúng ta đang ở Nam Cực…”

Nói xong, Trần Tuế phát điên:

“Sao chúng ta lại đến Nam Cực? Hả?!”