Lộ Viễn nói:
“Một nửa đám trẻ lây nhiễm sự tàn bạo của thế giới tỏng, nhưng không sao, chúng ta tin tưởng có thể uốn nắn bọn họ. Ý nghĩ của ta bây giờ là phải phân biệt học sinh nào có thiên phú tu hành, học sinh nào không có thiên phú, ngoài ra còn phải phân chia thành tích tốt và thành tích kém. Điều đáng mừng là trong số sinh viên lần này có đến 11% là sinh viên xuất sắc của các đại học danh tiếng, có lẽ có thể giúp đỡ chúng ta ở phương diện nghiên cứu khoa học.”
Nghê Nhị Cẩu bổ sung:
“Ở thế giới trong, những sinh viên này đều là công nhân hoặc thành viên của các câu lạc bộ, không có tư cách tiếp xúc kiến thức khoa học kỹ thuật của thế giới trong. Chúng ta có thể giúp bọn họ ở điểm này, cho nên chia riêng một học viện cho những người có tài như thế học tập, nghiên cứu khoa học là rất thích hợp.”
Nghê Nhị Cẩu nói tiếp:
“Sau đó là những ai không có thiên phú tu hành xếp vào một học viện riêng, dạy bọn họ cách tự bảo vệ, vận chuyển vật tư ở thế giới trong, Côn Luân sẽ chịu trách nhiệm đổi thành tiền mặt, duy trì sự hoạt động của tổ chức.”
Nghê Nhị Cẩu:
“Còn người có thiên phú tu hành cũng tách thành một học viện, dạy bọn họ kỹ xảo chiến đấu, kỹ năng sinh tồn trong hoang dã vân vân, để bọn họ có nhiều không gian lựa chọn hơn. À phải rồi ông chủ, ông chủ Hà vẫn không muốn giao phương pháp tu hành của Hồ thị ra à?”
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
“Tâm kiếm chi thuật của Hồ thị là một trong những truyền thừa tu hành chính thống, thứ đó vốn trân quý, và cũng không thuộc về hắn, hắn không muốn đưa ra cũng là bình thường.”
Nghê Nhị Cẩu nhỏ giọng nói:
“Nhưng các thành viên của Cửu Châu đều tập trung ở đây. Hắn muốn thành lập một nơi thuộc về người du hành, vậy thì sáu mươi nghìn học sinh trên Kình Đảo mới là điều hắn nên suy xét nhất.”
Trịnh Viễn Đông lại lắc đầu:
“Bây giờ ta không có cách nào thuyết phục được hắn, vì trong mắt hắn Côn Luân có thể cũng là một trong số những kẻ địch giả tưởng, nói cho cùng chuyện hắn phải làm đi ngược lại với nguyên tắc của Côn Luân, vì vậy hắn sẽ không tạo thêm lực cản cho mình. Lần này, trong số các thành viên của Cửu Châu, có đến gần một nghìn học sinh không đến nhập học. Theo ý của ta, dùng Chân Thị Chi Nhãn giám định học sinh thích hợp tu hành, sau đó ta sẽ trao đổi với Khánh Trần.”
“Ngài muốn Chuẩn Đề Pháp của Khánh Trần ư?”
Lộ Viễn tò mò.
Nghê Nhị Cẩu lẩm bẩm:
“La Vạn Nhai giỏi thật, người của chúng ta không thể chen chân vào Hội phụ huynh của hắn luôn cơ, hơn nữa bây giờ không phải thành viên nào của Hội phụ huynh cũng có thể học Chuẩn Đề Pháp, phải có cống hiến nhất định mới được. Mà muốn kiếm đủ cống hiến thì cũng phải hai tháng, đến khi có đủ cống hiến rồi thì có lẽ người của chúng ta trở thành Người Nhà rồi, tổ chức này quái lắm.”
Trịnh Viễn Đông nói với giọng bình tĩnh:
“Không phải ta muốn cướp Chuẩn Đề Pháp của Khánh Trần mà là muốn dùng truyền thừa Vu Sư và Chân Thị Chi Nhãn để đổi lấy Chuẩn Đề Pháp.”
“Không ổn lắm đâu, rõ ràng truyền thừa Vu Sư có tác dụng hơn mà.”
Lộ Viễn nói.
“Không.”
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
“Điểm then chốt của truyền thừa Vu Sư nằm ở Chân Thị Chi Nhãn, trong tay chúng ta chỉ có 72 viên Chân Thị Chi Nhãn, điều này đồng nghĩa với việc tổ chức Người Bàng Quan chỉ có thể có được nhiều nhất 72 Vu Sư. Nhưng học viện có mấy chục nghìn học sinh, truyền thừa Vu Sư lại không phù hợp với chúng ta, đổi nó đi mới đúng với lập trường của chúng ta.”
“Hắn sẽ không đồng ý đâu.”
Nghê Nhị Cẩu nói một cách ngập ngừng:
“Suy nghĩ của ta khác với Lộ Viễn, ta từng quan sát Hội phụ huynh, Chuẩn Đề Pháp có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của quần thể hệt như virus lây lan, Hội gia trưởng có thứ đó cũng giống như bật hack vậy.”
Trịnh Viễn Đông cười nói:
“Chúng ta đâu cấm Hội phụ huynh sử dụng Chuẩn Đề Pháp...Vả lại, nhất định bây giờ Khánh Trần rất muốn có được truyền thừa Vu Sư, vì thuật Giữ Nghiêm Bí Mật quá quan trọng với Hội phụ huynh. Tất cả những tổ chức phát triển quá nhanh đều hiểu được tầm quan trọng của thuật Giữ Nghiêm Bí Mật. Đương nhiên, cuối cùng hắn có bằng lòng đổi không thì còn phải xem ý nguyện của hắn, không thể cưỡng cầu.”
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng mưa to.
Trịnh Viễn Đông ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng với vầng trăng sáng ngoài Kình Đảo.
Cơn mưa này chỉ có ở Kình Đảo!
Vị thủ lĩnh cực kỳ thông minh của Côn Luân nhận ra ngay lập tức:
“Kình Đảo đã bị thu dụng?!”
…
Kình Đảo là vật cấm kỵ đã bị thu dụng.
Quả thật Trịnh Viễn Đông sở hữu nó, bằng không không có khả năng mang nó từ thế giới trong đến thế giới ngoài.
Vấn đề là nếu vật cấm kỵ ACE-013 Kình Đảo đã bị thu dụng, mà ký chủ còn sống thì tại sao đột nhiên lại đổi chủ?!
Trịnh Viễn Đông hãy còn đang khổ não suy nghĩ xem làm sao để giữ bí mật, kết quả nhà mất rồi.
Bị trộm mất nhà rồi!
Trước kia, khi Trịnh Viễn Đông đọc tài liệu của tổ chức Người Bàng Quan, trong nguồn tài liệu phong phú ấy, thứ hấp dẫn hắn nhất chính là những phỏng đoán về Kình Đảo.
Trong đó có liên quan đến bí mật của gia tộc Minamoto.