Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1620: Hồi Ức 2




Ngay khi hắn đang định gọi Shikigami ra lướt sóng đuổi giết, bỗng nhiên lại vang lên âm thanh rầm rầm.

Con thuyền ba cột buồm mà hắn đang đứng nứt ra từ bên trong, trong nháy mắt, ánh lửa ngùn ngụt cùng tiếng nổ cắn nuốt tất cả.

Người đàn ông bị thương do vụ nổ, cả cơ thể gần như gãy thành từng khúc.

Vô số máu tươi bắn ra từ phần tay bị đứt và rơi xuống biển, hấp dẫn một con cá voi khổng lồ đến.

Con cá voi xanh ấy há miệng nuốt trọn người đàn ông trung niên vào trong bụng, sau đó chìm vào đáy biển sâu thẳm.

Nhưng dần dà, một con mắt của cá voi xanh lại biến thành hình dạng con mắt của con người.

Trong mắt tràn ngập bi thương và tuyệt vọng.

Nó lại bơi lên mặt biển, cho đến khi gặp được một cậu bé, nó ngậm hắn một cách dịu dàng, dùng cái miệng khổng lồ của mình bảo vệ hắn.

Nó muốn tìm bé gái, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Tàu thuyền trên biển bắt đầu tấn công nó, nó đành phải rời đi.

Cá voi khổng lồ bơi không biết bao xa, đến khi nó nhìn thấy một bờ biển mới nhả bé trai từ trong miệng ra.

Khi ấy, con mắt loài người của cá voi chứa đầy sự dịu dàng, nhưng nó không nhìn lâu mà lại trở về đáy biển.

Đó là chấp niệm cuối cùng của một người cha.

Thần thuyền vỡ làm đôi dần dần chìm vào đáy biển, những con thuyền vốn đã rời đi kia lại bao vây xung quanh, một trăm Shikigami đứng ở mũi thuyền, tập trung chờ đợi.

Mãi đến lúc mặt biển không còn động tĩnh gì nữa, bọn họ mới tiếp tục di chuyển.

Cậu bé ở trên bờ được ngư dân nhận nuôi, phát sốt hơn ba mươi ngày mới cứu sống được.

Hắn đổi tên, yên ổn làm ngư dân, thậm chí quên mất truyền thừa trước kia của mình.

Đến tận mấy trăm năm sau, một ngày nọ, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đi đến làng chài, ôm một bé gái vẫn còn nằm trong tã lót.

Cha mẹ của bé gái đều đã chết vì bệnh dịch, người đàn ông trẻ tuổi mở một lối đi không gian, đặt bé gái trước một căn nhà gỗ ở chân núi tuyết.

Người nọ mày rậm mắt sáng, hắn nói với giọng bình đạm:

“Yên tâm chờ một thời đại mới đi.”

Xem tới đây, khuôn mặt của Jinguji Maki đã ướt đẫm nước mắt.

Không biết tại sao nhưng cô bé đã hiểu đó là những gì tổ tiên của mình gặp phải.

Tiểu Đồng Vân đứng sau lưng bé cách đó không xa và cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình, nàng không biết tại sao trên Kình Đảo lại xuất hiện hình ảnh này, nhưng nàng biết tất cả những thứ đó có liên quan đến Maki-chan.

Lúc này, dưới ánh trăng khuyết, một Âm Dương sư đứng tuổi chậm rãi đi đến từ trên biển, hắn bước đi trên không, giống như có một chiếc thang trời nhỏ hẹp vô hình.

Người đàn ông đó đi đến trước mặt Jinguji Maki, giơ ngón trỏ chạm vào giữa hàng mày của bé.

Sau đó người đàn ông nọ hóa thành tia sáng trắng bay lên không trung, thế nhưng tia sáng ấy không tiêu tan mà ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành hình dạng một con cá voi khổng lồ bay lên trời.

Cá voi phe phẩy đôi vây lớn...không, nói một cách chuẩn xúc thì hai chiếc vây cực kỳ to lớn kia giống như một đôi cánh.

Tiểu Đồng Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, giống như nhìn thấy Côn Bằng trong truyền thuyết.

Ngay sau đó, Jinguji Maki giống như hiểu được cái gì, bé cắn rách đầu ngón tay của mình, để mặc máu tươi chảy ra từ ngón tay.

Cá voi khổng lồ trên trời ầm ầm hạ xuống, nó không ngừng thu nhỏ lại rồi chui vào trong ngón tay của Jinguji Maki.

Con cá voi khổng lồ này lớn hơn bất kỳ Shikigami nào trong ghi chép của gia tộc Jindai.

Đó là món quà mà tổ tiên của nhà Minamoto dành cho con cháu.

Hơn nữ, Jinguji Maki bỗng cảm thấy, hình như bé và hòn đảo này tâm linh tương thông.

Lý Đồng Vân chậm rãi đi đến cạnh bé.

Maki-chan quay đầu lại nhìn, đôi mắt nhòa lệ, bé nói:

“Tỷ tỷ.”

Đây là từ thứ ba mà Lý Đồng Vân dạy Maki-chan nói.

Lý Đồng Vân dịu dàng ôm bé vào lòng:

“Đừng khóc.”

Nhưng Jinguji Maki mãi chẳng thể ngừng rơi lệ, cô bé rúc vào lòng Lý Đồng Vân, cảm thấy vô cùng bi thương.

Trên khoảng không của Kình Đảo cũng đột ngột đổ mưa.

Bên ngoài là trời trong, chỉ có Kình Đảo với mưa to như trút nước.

Lý Đồng Vân nói khẽ:

“Tỷ tỷ sẽ báo thù cho ngươi, yên tâm đi.”

...

Lúc này, Trịnh Viễn Đông đang xem tài liệu trong phòng làm việc, hắn nói với Lộ Viễn:

“Việc phân chia học viện sắp phải tiến hành, phải phân loại những học sinh này sau đó dạy dỗ theo trình độ, như thế mới có thể bảo đảm bọn họ sống sót ở thế giới trong.”

Nghê Nhị Cẩu gật đầu:

“Số liệu điều tra bên ta cho thấy, 73% học sinh không có được cuộc sống yên ổn ở thế giới trong, toàn dựa vào tiền mà cha mẹ đưa để sống sót. Có vài người mang vàng sang còn bị anh em, cha mẹ ở thế giới trong cướp đoạt, hoặc bị người ngoài cướp mất. Bọn họ không biết phải bảo vệ mình như thế nào, cũng không biết cách lấy vật phẩm hữu dụng mang về thế giới ngoài. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, những người này đã bồi hồi ở bờ vực sinh tồn, may mà chúng ta mở trường lớp kịp thời.”