Bỗng nhiên, Đường Duy nói nhỏ:
“Ông chủ, khoan không nói đến việc lúc trước ngươi đuổi Ương Ương, việc ngươi nhân lúc Bạch Trú xảy ra chuyện đi thọc gậy bánh xe, Khánh Trần muốn trả thù ngươi cũng là chuyện bình thường. Thật ra mức độ trả thù thế này đã rất nhẹ nhàng rồi, với năng lực của hắn thì khiến cho cả tập đoàn Jindai truy nã ngươi hết sức dễ dàng…”
Người này đúng là một người thông minh, bây giờ tiếp tục trêu chọc Bạch Trú nhất định sẽ gây ra mầm tai vạ lớn hơn.
Lúc trước khi Khánh Trần ở thành phố số 22 đã dùng khuôn mặt của Zard đi giết người, nếu dùng mặt của Trần Tuế thì sợ rằng bây giờ tổ chức Ma Trận không còn tồn tại nữa.
Khánh Trần nương tay không phải vì hắn nhân từ, mà vì mối thù giữa bọn họ là mối thù giữa những người du hành, hơn nữa Trần Tuế cũng không đáng tội chết, không đáng phải mượn tay Jindai để giải quyết hắn.
Khánh Trần vẫn rất tỉnh táo.
Trần Tuế nói với Đường Duy:
“Ngươi nói có lý, nhưng Khánh Trần để ta gánh cái danh “Trai bao cao cấp rụt rè nhất”, không thể bỏ qua được. Dù không công khai trả thù thì cũng phải ngấm ngầm làm gì đó!”
Thật ra, Khánh Trần muốn hỏi Đường Duy, có phải Trần Tuế luôn luôn dũng cảm như thế không.
…
Ban đêm, Jinguji Maki nằm trong lòng Lý Đồng Vân bỗng ngồi dậy.
Dường như cô bé nghe thấy tiếng hô hoán ấm áp nào đó.
Maki-chan kéo tay Lý Đồng Vân, sau đó lặng lẽ chạy ra ngoài ký túc xá.
Lý Đồng Vân ngồi dậy trong cơn ngái ngủ, nàng mặc đồ ngủ vén chăn lên, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi đi đâu đấy?”
Nhưng Maki-chan không trả lời.
Lý Đồng Vân vội vàng theo ra ngoài.
Giang Tuyết vẫn đang ngủ say, không hề
…
Jinguji Maki chạy băng băng trong mê cung hành lang dài dằng dặc.
Cô bé đi chân trần trên tấm thảm màu nâu mềm mại, váy ngủ phập phồng lay động dưới ánh đèn tờ mờ, giống như một ngọn đèn trôi nổi trong dòng sông thời gian.
Tóc của coô bé phơ phất nhẹ nhàng sau lưng, mái tóc đen nhánh và bóng mượt.
Bây giờ đã là nửa đêm, ngay cả đám học sinh vừa mới rời khỏi vòng tay cha mẹ được sổ lồng cũng đều chìm vào giấc ngủ.
Có cơn gió ấm mềm mại thổi qua trên hành lang, giống như có một cánh tay của người khổng lồ muốn ôm bé vào lòng.
Mạnh mẽ, cẩn thận, và thân thiết.
Dường như sợ quấy nhiễu cô bé.
Tiếng gọi trong hành lang giống như bài đồng dao dưới tán hoa anh đào ở cố hương, tiếng cười lanh lảnh quẩn quanh bên tai, hình như còn có người lớn giơ chày giã bánh tổ trong cối.
Mọi người hô từng nhịp, bánh tổ trong cối bị giã thành cục bột trắng muốt.
Ông lão ngồi trên bậc thềm bằng gỗ, chống gậy nhìn những người trẻ tuổi kia, mỉm cười hiểu ý.
Jinguji Maki cảm nhận sự hô hoán, gần như rơi lệ.
Bé cũng không biết vì sao mình lại khóc.
Lý Đồng Vân đi theo sau, chẳng qua nàng không quấy rầy Jinguji Maki mà chỉ yên lặng theo cô bé băng qua hành lang, đi xuyên qua thời gian.
Maki-chan đi ra ngoài ký túc xá, đi qua những phiến đá trên quảng trường rộng lớn, đến vách đá trên đảo, chân trần giẫm lên tảng đá màu đen giữa đêm khuya.
Rõ ràng tảng đá ấy rất gồ ghề, nhưng lại chẳng hề làm bé bị thương.
Đó vốn là nham thạch lởm chởm bị năm tháng mài mòn, song nơi bước chân của Maki-chan đi qua đều trở nên bằng phẳng.
Cuối cùng cô bé đi tới rìa vách đá, rồi đứng yên trong gió đêm phần phật, nhìn vầng trăng khuyết treo giữa trời.
Bé bỗng ngẩn ngơ.
Hơi nước trước mặt ngưng tụ thành một hình ảnh kỳ lạ.
Bé nhìn thấy một con thuyền buồm gỗ đồ sộ với ba cột buồm lướt đi trên biển, một người đàn ông trung niên mặc kariginu màu trắng sạch sẽ đứng sừng sững ở mũi thuyền.
Phong thái xuất chúng.
Xung quanh con thuyền ba cột buồm này còn có mười mấy chiếc thuyền buồm hộ tống.
Một đứa bé trai chơi bóng cao su trên boong, còn có một cô bé chống cằm yên lặng nhìn.
Bé trai không cẩn thận đá quả bóng xuống biển, vội nói với giọng điệu nôn nóng:
“Cha, giúp con nhặt quả bóng với!”
Người đàn ông trung niên đứng ở mũi thuyền nở nụ cười, hắn vẫy tay một cái, một shikigami đi trên mặt nước, nhẹ nhàng nâng quả bóng cao su từ mặt biển lên.
Shikigami ấy vô cùng trẻ tuổi, đối phương đứng trên con sóng cao cao, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn bé trai tràn đầy sự cưng chiều.
Thế nhưng đúng lúc này, phần đáy của khoang thuyền bỗng vang lên âm thanh trầm đục, trong khoang khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Người đàn ông quay đầu, thình lình nhìn thấy tám con thuyền buồm xung quanh đồng thời bốc cháy, kèm theo đó là tiếng nổ trong khoang thuyền.
Giọng hắn đanh lại:
“Có người lén giở trò! Mau ra lệnh cho thuyền của thần thị giả đến cứu viện, trước kia cứu người già, trẻ em và phụ nữ trên thuyền ra và dẫn họ đi!”
Thế nhưng, cho dù cờ lệnh phấp phới thế nào, kèn hiệu vang dội ra sao, các tàu thuyền còn lại xung quanh chẳng hề có ý định lại gần, trái lại nhanh chóng lái ra xa, đến khi cách bọn họ hai, ba cây số mới dừng lại.
Trên những con thuyền này đột nhiên treo cờ mang ký hiệu núi tuyết của tập đoàn tài chính Jindai.
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhìn hết thảy, dường như đã biết xảy ra chuyện gì.