Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1618: Hâm Mộ Trần Tuế




Vì thuật Giữ Nghiêm Bí Mật, Trịnh Viễn Đông không cần quá bận tâm khi đề cập đến vài chuyện.

Chẳng qua khi nói chuyện, hắn thường nhìn về phía Khánh Trần.

Bỗng chốc Khánh Trần nghi ngờ rằng Trịnh Viễn Đông làm những việc này là để hấp dẫn hắn gia nhập tổ chức Người Bàng Quan.

Hay nói chính xác hơn là hấp dẫn một nhóm người nào đó trong đám đông gia nhập tổ chức Người Bàng Quan.

Nói cho cùng, Côn Luân có lẽ đã xây Kình Đảo được một thời gian rồi, chắc hẳn kế hoạch mở trường học của Côn Luân đã bắt đầu được chuẩn bị từ hồi đại hội người du hành.

Bởi vậy, Trịnh Viễn Đông có thể xây cánh cửa thần kỳ ở đây từ trước, nhưng hắn cố tình chờ đến hôm nay.

Đây là dùng sự thần bí khoe khoang năng lực!

Trịnh Viễn Đông mỉm cười, nói:

“Thật ra, trong truyền thừa Vu Sư khi ấy có rất nhiều sách vở, đều được viết bằng tiếng Anh, người của Liên Bang ở thế giới trong xem cũng không hiểu, cho nên truyền thừa này không nổi tiếng ở thế giới trong. Cho đến khi...người du hành xuất hiện.”

Khánh Trần biết.

Sách vở nghiên cứu mà Vu Sư để lại cũng giống như Chuẩn Đề Pháp viết bằng tiếng Tạng, trước kia không một ai ở thế giới trong có thể dịch đầy đủ trong suốt một thời gian dài, sau đó thành ra người du hành được lợi.

Kể ra Vu Sư cũng xảo quyệt thật đấy, biết rõ người vượn của thế giới trong đọc không hiểu mà còn để lại một đống sách tiếng Anh?

Có lẽ bọn họ không ngờ sẽ có một đám người du hành từ bé đã bắt đầu học tiếng Anh sẽ xuất hiện, những người này học tiếng Anh đến mức sắp ói ra rồi!

Trịnh Viễn Đông nói tiếp:

“Đến nay, tổ chức Người Bàng Quan vẫn cứ nghi ngờ, thật ra truyền thừa Vu Sư vẫn tồn tại, thậm chí cũng từng có người du hành xuất hiện, chẳng qua không biết ở đâu. Bọn họ hành động khá kín đáo, hơn nữa còn nắm giữ thuật Lãng Quên, bởi vậy vẫn chưa có người du hành có liên quan đến bọn họ bị bại lộ ở thế giới ngoài.”

Khánh Trần đang suy tư thì tình cờ thấy được một cô gái làm hắn sửng sốt, hắn thấy cô gái đó đi về phía Trần Tuế đứng trong đội ngũ:

“Này! Trần Tuế!”

Trần Tuế ngớ ra:

“Xin chào...Ngươi là?”

Cô gái che miệng cười, nói:

“Ngươi quên rồi à, cũng phải, ngươi là nhân vật nổi tiếng đương nhiên không nhớ ra một người bình thường như ta rồi. Ta là bạn của nữ minh tinh Kiều Ngữ, Kiều Ngữ đến thành phố số 22 gặp Jindai Kura, ta cũng đi cùng. Hôm đó tối hôm Kiều Ngữ ra giá 2 triệu mua đêm đầu của ngươi lại bị ngươi từ chối ấy, ta cũng có mặt ở đó!”

Trần Tuế:

“...Cái gì?!”

Cả đội ngũ dài ngoằng trở nên nhốn nháo.

“Cái gì, 2 triệu mua đêm đầu?”

“Nữ minh tinh Liên Bang ấy à?”

“Hâm mộ Trần Tuế ghê.”

Trần Tuế:

“???”

Khánh Trần đứng ở một bên cũng vô cùng chấn động, khi đó cô gái này ngụy trang rất hoàn mỹ, hoàn toàn không để lộ chút manh mối nào về thân phận người du hành của mình.

Cô gái đó nói tiếp với Trần Tuế:

“Hình như quan hệ của ngươi với Jindai Kura rất tốt nhỉ, ta nghe Kiều Ngữ nói hắn là thiên tài hiếm có trong gia tộc Jindai, tốc độ tu hành cực nhanh, trước kia còn là quý công tử nổi danh ở thành phố 10. Không ngờ trong số người du hành còn có người tai to mặt lớn có thể quen biết Jindai Kura như ngươi đấy!”

Trần Tuế nghe mà chẳng hiểu ra sao, tuy rằng hắn nhận ra cô gái này nhầm người nhưng đối phương khen như thế khiến hắn suýt nữa thừa nhận thân phận luôn!

Bấy giờ Trần Tuế cũng cảm thấy có vấn đề, hắn nhỏ giọng, hỏi:

“Phía trên lông mày của ta có một nốt ruồi, ngươi chắc chắn không nhận sai chứ?”

Cô gái nói:

“Chắc chắn không sai mà, ta nhớ rõ nốt ruồi này!”

Trần Tuế nghiến răng nghiến lợi:

“Bạch Trú!”

Nhiều lúc hắn từng hoài nghi trên đời này thật sự có người giống hệt hắn, thậm chí hắn còn muốn về hỏi mẹ liệu mình có còn người anh trai sinh đôi nào không.

Nhưng giờ thì khác, khuôn mặt của hai người có thể giống nhau, nhưng không thể đến cả vị trí nốt ruồi cũng không lệch phân nào.

Mà trên đời này ai là người có được năng lực thay đổi diện mạo? Ai là người có được biệt hiệu Thiên Diện Thần Quân?

Chẳng phải chính là Khánh Trần, ông chủ Bạch Trú đó sao?!

Cái biệt hiệu Thiên Diện Thần Quân này nghe đã thấy không phải thứ tốt lành gì, chỉ có nhân vật phản diện mới có xưng hô như thế!

Khánh Trần cau mày, hắn thầm đọc số phòng B313 sau đó bước vào cánh cửa thần kỳ.

Chỉ trong nháy mắt hắn đã đến trước cửa phòng ký túc xá của mình.

“Thần kỳ thật.”

Khánh Trần khen.

Trở lại ký túc xá, Khánh Trần nghe thấy Trân Tuế đóng sập cửa lại, bấy giờ mới gân giọng nói:

“Ta và Bạch Trú không đội trời chung!”

Tên này không dám hét to bên ngoài, kìm nén mãi cho đến khi trở về ký túc xá mới dám nói câu này ra.

Nhưng nhìn một cách khách quan thì Trần Tuế là một kẻ độc ác.

Hắn kìm nén mãi, không hằm hè đe dọa ai, cuối cùng nhất định phải tuyên chiến ngay trước mặt ông chủ Bạch Trú mới được.