Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1617: Truyền Thừa Vu Sư




Thế nhưng dù hắn cố gắng đến đâu cũng không thể gõ ra chữ cái Latinh đầu tiên.

Hắn lại thử nhắn “Trần Tuế là kẻ ngu nhất trong học viên của người du hành” trên Weibo nhưng cũng không có cách nào viết ra được.

“Ơ, thần kỳ vậy ư? Nói thật cũng không cho nói à?”

Khánh Trần nghi ngờ.

Dù là người du hành có năng lực hàng đầu như Khánh Trần cũng không thể chống lại thuật Giữ Nghiêm Bí Mật!

Xem ra thực lực thật sự của ông chủ Trịnh hơn xa hắn tưởng tượng.

Nguyên văn lời nói của ông chủ Trịnh khi nãy là “Chỉ cần thực lực không cao hơn ta”, điều kiện tiên quyết “cao hơn” này rất ý vị, nếu nghiền ngẫm từng chữ thì có nghĩa là ông chủ Trịnh là dị năng giả cấp A, vậy người muốn phá vỡ thuật Giữ Nghiêm Bí Mật nhất định phải là bán thần.

Cả học viện của người du hành có tổng cộng sáu mươi nghìn người, trong đó có được mấy ai là bán thần?

Khánh Trần suy nghĩ, hiện tại hắn vẫn chưa thấy ông chủ Trịnh sử dụng vu thuật có khả năng sát thương cực mạnh nào cả, nhưng tác dụng phụ trợ của loại vu thuật này lại là thứ mà những truyền thừa khác không có được.

Cực kỳ thần bí.

Bỗng nhiên, Lộ Viễn và Nghê Nhị Cẩu cũng đứng dậy, hai người họ chia nhau ra đi đến nhóm tiểu học và nhóm trung học cơ sở, thực hiện vu thuật “Giữ Nghiêm Bí Mật” cho các học sinh.

Theo sự hiểu biết của Khánh Trần, trong số các học sinh cấp một và cấp hai, ngoài thiên tài không giống người thường như Lý Đồng Vân ra thì rất khó có ai vượt qua cấp bậc của bọn họ trong thời gian ngắn.

Hiện nay để Lộ Viễn và Nghê Nhị Cẩu hỗ trợ thi thuật chẳng qua là phương pháp tạm thời khi không có thời gian.

Bọn họ giúp xong thì ông chủ Trịnh còn thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật mạnh hơn cho từng học sinh.

Khánh Trần hãy còn đang nghĩ, nếu Côn Luân tập trung toàn bộ người du hành lại một chỗ thì các thế lực ở nước ngoài nhất định sẽ tìm cách đến nơi này, một lưới bắt hết bọn họ.

Phương pháp tính toán vị trí của Kình Đảo dựa theo múi giờ cũng không khó, nếu bên trong xuất hiện nội gián thì e rằng cả Kình Đảo đều xong đời.

Tuy uốn nắn phẩm hạnh của học sinh là việc làm cấp bách hiện nay, nhưng tất cả người du hành đều chết sạch thì hiển nhiên hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.

Bây giờ xem ra Côn Luân có phương pháp đối phó mới tập trung mọi người lại.

Thế thì tất cả bí mật sẽ không bị tiết lộ.

Lúc này, Trịnh Viễn Đông thấy càng ngày càng nhiều học sinh hoàn thành thuật Giữ Nghiêm Bí Mật, đội ngũ hơi tán loạn.

Hắn bèn dừng thi thuật, sau đó hắn lấy Chân Thị Chi Nhãn làm bút, khắc vài vòng tròn ký hiệu kỳ lạ trên mặt đất của quảng trường trước cổng ký túc xá.

Chân Thị Chi Nhãn màu đen ấy giống như viên phấn, những nơi được khắc ký hiệu đều xuất hiện dấu vết màu đen.

Khánh Trần nhìn kỹ viên đá đó, nhưng không thấy Chân Thị Chi Nhãn có dấu vết bị mài mòn.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn hiệu trưởng Trịnh Viễn Đông vẽ bùa.

Vòng ký hiệu đầu tiên lấy tiếng Trung làm cơ sở, do ba mươi sáu chữ “Môn” xếp lại với nhau mà thành.

Vòng ký hiệu thứ hai là giáp cốt văn, Khánh Trần hiểu biết sâu rộng nên biết đó vẫn là ba mươi sáu chữ “Môn”.

Vòng ký hiệu thứ ba thì Khánh Trần hoàn toàn không nhận ra.

Vòng ký hiệu thứ tư hệt chim bay, giống như có một đàn chim đen vờn quanh cả phù trận, tự nhiên và phóng khoáng.

Đến khi vòng ký hiệu thứ tư hoàn thành, tất cả các vòng ký hiệu bắt đầu chuyển động với tốc độ khác nhau.

Giống như núm xoay của chiếc két sắt an toàn nhất trên đời lần lượt bị mở ra.

Chỉ trong nháy mắt, ký hiệu như chim bay của vòng thứ tư ngoài cùng bỗng sống lại, giương cánh bay lên từ mặt đất.

Ba mươi sáu cánh chim đen bay lượn trên bầu trời, chúng truy đuổi, vây quanh nhau trong đường kính năm mét

Ngay sau đó, một cánh cửa cầu vồng khổng lồ xuất hiện, ở giữa cánh cửa cầu vồng ấy còn lập lòe ánh sáng giống như một viên hàng tinh.

Trịnh Viễn Đông đứng dậy, cười nói:

“Quên mất không thiết lập cánh cửa thần kỳ trên quảng trường. Các bạn học đã hoàn thành thuật Giữ Nghiêm Bí Mật có thể trở lại cửa phòng ký túc xá của mỗi người bằng cánh cửa này, nhẩm số phòng mình muốn đến trong lòng là được. Về sau cánh cửa này vẫn sẽ ở đây, mỗi năm ta sẽ dựng lại một lần, coi như là cung cấp một ít tiện ích cho mọi người, để các bạn không cần phải đi bộ nhiều.”

Khánh Trần yên lặng quan sát mọi việc, rồi hắn nhìn cánh cửa cầu vồng kia.

Hắn chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Thật ra, cho đến bây giờ truyền thừa Vu Sư không hề bộc lộ lực sát thương mạnh mẽ, nhưng về tác dụng, trên đời này không có bất kỳ truyền thừa nào có thể sánh bằng truyền thừa của Vu Sư.

Đột nhiên, có học sinh hỏi:

“Hiệu trưởng, đây là năng lực gì thế ạ?”

Trịnh Viễn Đông cười nói:

“Truyền thừa của Vu Sư. Nhâm Tiểu Túc – một trong những người sáng lập nên Liên Bang – từng đi đến Tây Vực ở thế giới trong và kết bạn với một nhóm Vu Sư ở nói đó. Trong trận chiến cuối cùng của cuộc khủng hoảng Omnic, vì tình bạn với Nhâm Tiểu Túc nên các Vu Sư ấy đã đến giúp người Trung Nguyên, đồng thời cũng để lại một ít bí mật về truyền thừa Vu Sư, cuối cùng Nhâm Tiểu Túc trao tặng toàn bộ cho phương tiện truyền thông Hy Vọng.”